Leo đến cổng chùa, người đàn bà bước vào gian chính thờ Tam bảo. Sau khi thắp hương khấn vái cầu nguyện, người đàn bà bước ra ghế ngồi chờ đợi.
Một vị tu già bước tới. – Bạch thầy, con xin được ở lại chùa một thời gian, người đàn bà lên tiếng. Vị tu già có đôi mắt hiền từ im lặng. – Bạch thầy con muốn tìm sự tĩnh lặng để tìm lại những ký ức thời xa xưa trong thiền định.
– Cửa Phật là nơi dành cho những người tu hành giải thoát, không phải nơi trốn tránh những nỗi khổ hồng trần. Khi tâm con chưa yên, nhân – quả chưa trả hết thì việc ở chùa là rất khó khăn.
– Bạch thầy, con tìm đến cửa phật không phải để trốn tránh cuộc đời. Con đến đây vì muốn tìm lại tiền kiếp trong quá khứ cửa mình, chiêm nghiệm những gì con đã lĩnh hội được trong thuyết lý nhà Phật. Đây là một tâm nguyện con đã theo đuổi nhiều năm trong cuộc đời.
– Việc nhìn lại được quá khứ và thấy được tương lai là không dễ. Chỉ có các bậc tu hành đắc đạo, thiền định lâu năm mới có thể chứng đạt được điều này, vị tu già nói.
– Bạch thầy, theo thuyết lý nhà Phật, nếu muốn biết kiếp trước mình thế nào thì hãy xem quả của kiếp này. Nếu muốn biết kiếp sau thế nào thì hãy xem nhân gieo kiếp này. Con cần sự tĩnh lặng để trải nghiệm những điều đó.
Thực tế, cuộc sống ở chùa cũng không chán như cô nghĩ. Cảnh vật tựa bức tranh thủy mạc giữa mây núi, biển trời đã dấy khởi những tình cảm yêu thương cuộc sống và cô thấy như đang hòa mình vào vũ trụ. Cuộc sống trên núi cao đã hạ thấp những ham muốn về thân xác và tăng khởi tâm linh của con người.
Những buổi tụng niệm và thiền định liên tục đã đưa cô vào sâu vào hơn nữa cõi tâm linh của riêng mình. Tâm nguyện tìm lại thân kiếp ngày xưa, ngày càng thôi thúc trong cô. Những giấc mơ lúc ẩn, lúc hiện đứt quãng đan xen mà nhà Phật thường cho là các hình ảnh tiền kiếp quá khứ hiện về đã bắt đầu rõ nét và liên kết hơn.
Rồi một ngày khi mặt trời không chiều rạng, không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo và u tịch, sau buổi tụng kinh, trở về phòng cô đã rơi vào cõi thiền sâu mà chính cô cũng không ngờ tới.
Cô cảm thấy toàn thân mình nặng nề, mỏi mệt lấn áp vào toàn tạng phủ cho đến các lóng đốt lẫn từng tế bào.
Nỗi đau đớn áp bức gây chướng ngại không thể tả được. Chân tay co rút, gân mạch run rẩy. Hơi lạnh truyền khắp trong thân thể rồi thấm vào cốt tủy, nội tạng rung động, gan ruột đều giá lạnh. Người cứng đơ như khúc gỗ, tinh thần tối tăm, hơi thở ra nhiều, hít vào thì ít.
Thế rồi, cô thấy người mình bỗng nhẹ bẫng từ từ bay lên. Nhìn xuống phía dưới cô thấy thân xác mình đang nằm im bất động. Từ giữa thân thể của cô hiện ra một sợi dây màu sáng bạc long lanh và tràn đầy nhựa sống.
Rồi cô bay đi, bay càng ngày càng nhanh hơn. Một ánh sáng màu xanh từ từ xuất hiện như ánh trăng mới mọc qua khe núi. Tiếng cười nói đâu đó vọng lại. Một tòa nhà hiện ra, cô nhìn xuống và thấy một người đàn bà châu Âu trong chiếc váy ren trang phục cuối thế kỷ thứ 19 đầu 20 đang chạy nhảy.
Người đàn bà vừa quen, vừa lạ. Rồi cô lại thấy mình đang đi trong ngôi nhà to rộng kiến trúc theo kiểu Pháp. Cô men theo hành lang và đi vào các phòng được trang trí rất đẹp. Cũng như người đàn bà, tất cả mọi thứ đối với cô vừa quen lại vừa lạ.
Tiếp đó, cô thấy mình chính là người đàn bà đó. Cô lại thấy mình đang diễn một vai nào đó trong nhà hát, cô liên tục phải chuyển động đến gần người nhắc vở vì không nhớ hết được những lời thoại. Mọi việc tiếp tục như mờ đi. Cô lại thấy mình như đang bị lôi cuốn vào một hấp lực lạ lùng, tâm thức như bị dày vò cấu xé trong cơn gió.
Hình ảnh một bà già nhỏ bé khoác chiếc áo cà sa trong nâu ngoài đỏ, chậm dãi chống gậy xuất hiện. Vẫn là hình ảnh mà cô thường thấy trong khi thiền định. Rồi tiếng tụng kinh, tiếng gõ mõ lại vang lên. Một luồng sáng trắng xuất hiện, cô lập tức bị hút vào luồng sáng trắng đó và chợt bừng tỉnh. Cô thấy mình đang nằm chơ vơ trên chiếc giường lạnh trong chùa.
Vị tu già lờ mờ xuất hiện trước mặt cô và cất tiếng nhẹ nhàng
– Nam mô A Di Dà Phật, thế là con đã tỉnh lại rồi. Con đã nằm ở đây trong trạng thái bất tỉnh 3 ngày, 3 đêm rồi. Thần thức của con đã đi đâu trong thời gian qua ?
Trấn tĩnh một hồi, cô nói – Bạch thầy, con không biết là mình đã đi đâu và đã ở đâu, nhưng con tự thấy mình như trở về từ một thế giới vừa quen vừa lạ mà nhiều giấc mơ đã ẩn hiện trong con.
Cô đã kể lại hết cho vị tu già những gì cô đã trải qua. Vì tu già, trầm tư một hồi rồi lên tiếng: – Thế là con đã đạt được ước nguyện mà con đã nguyện cầu trong nhiều năm, đó là con đã tìm được tiền kiếp của mình trong quá khứ. Thật sự con đã có được sự trải nghiệm ngay trong kiếp này những thuyết lý về luân hồi về nhân – quả, những trải nghiệm mà nhiều người tu hành còn đang mong muốn. Con có muốn hỏi ta thêm điều gì nữa không.
– Bạch thầy, con thật sự thấy hạnh phúc khi biết được mình đã tìm được tiền kiếp của mình. Nhưng con còn rất nhiều thắc mắc, không hiểu nhân kiếp trước con đã reo thế nào mà kiếp này con thấy mình lại khổ hơn nhiều những gì trước đây con đã có.
– Con cứ nói, ta có thể trả lời con những gì ta biết và ta đã trải nghiệm.
– Bạch thầy, trước đây con thấy mình là một phụ nữ châu Âu tại sao bây giờ con lại là một người phụ nữ châu Á , lại là người phụ nữ Việt Nam ?
– Điều con nói, ta có thể khẳng định, vì ta đã thấy đường nét đó trên khuôn mặt con và trong tính cách của con. Còn vì sao con lại trở thành người phụ nữ Việt Nam và phải hứng chịu chiến tranh suốt một thời niên thiếu, có lẽ là do trong quá khứ con là người đã ủng hộ hoặc tiếp sức cho cuộc chiến tranh xâm lược này. Con đã từng khinh bỉ giống người “An nam” từng cho là lớp người hạ giới nên kiếp này con đã phải trải nghiệm bằng chính sự tái sinh lại là giống người đó.
– Bạch thầy, con thấy kiếp trước mình nhàn hạ sung sướng, lại ở trong một ngôi nhà rất đẹp. Tại sao kiếp này con thấy mình lại khổ sở, làm rất nhiều nhưng nhận được rất ít so với những gì con đã bỏ công sức ra.
– Chỉ vì kiếp trước con đã hưởng nhiều hơn những gì con được hưởng nên con đã vay nợ khá nhiều. Trong kiếp này dù con có cố gắng đến đâu, thì cũng phải trả hết nợ nần của kiếp trước, số còn lại con mới được quyền hưởng.
– Bạch thầy, tại sao con vốn có một năng khiếu về múa và kịch bẩm sinh từ bé, tại sao trong kiếp này con lại không trở thành một diễn viên có tên tuổi đúng như năng khiếu của con.
– Con đã có một tài diễn xuất, một cơ thể sinh ra để múa đó là nghiệp kiếp trước truyền lại. Những cuộc đời của con đã không đi theo nghiệp đó bởi trong quá khứ cuộc đời diễn viên không làm cho con thấy hứng thú. Trong con đã xuất hiện những ước muốn thay đổi. Chính vì vậy mà khi gặp đúng duyên cảnh trong kiếp này con đã trở thành con như hiện nay.
– Bạch thầy, trong kiếp này tại sao con lại lấy người mà con không yêu và tại sao con lại yêu những người mà con không muốn lấy.
– Con đã lấy người con không yêu vì con đã có nợ nần nhiều với người chồng của mình trong kiếp trước. Con phải gắn bó với người đó để mà trả nợ. Khi nào hết nợ thì tự duyên vợ chồng sẽ mất. Con đã yêu những người mà con không muốn lấy, vì giữa con và họ chỉ có nợ về mặt tình cảm, không có nợ về vật chất do đó trong con không khởi lên ý muốn được sống chung với người đó hoặc hoàn cảnh không đưa con đến với người mà con yêu.
– Vậy trong kiếp tương lai thì sao ?
– Nếu nợ vẫn còn thì tất cả các mối lương duyên vật chất, tinh thần vẫn còn. Nghĩa là con vẫn còn tiếp tục phải gắn bó với họ cho đến hết duyên nợ thì thôi !
– Ôi, Nam mô a di đà Phật ! Xin thầy cho con biết, tại sao trong lúc thiền định một vị sư già nữ luôn hiện ra trong đầu của con.
– Có lẽ trong một kiếp nào đó về cuối đời con đã từ bỏ hồng trần khoác áo cà sa bước vào nhà Phật. Chủng từ Phật đã gieo vào tàng thức trong con và khi gặp đủ duyên cảnh con đã tìm đến Cửa thiền. Có lẽ đây cũng chính là mối nhân duyên ta gặp con và tại sao con lại có mặt tại đây vào tuổi xế chiều của một đời người.
Người đàn bà lặng lẽ nhìn về phía chân trời, một quầng hồng đỏ thẫm đang từ từ lặn xuống. Không gian u tịch, chỉ có tiếng gió thổi va đập vào các vách núi phía sau.
Cảnh vật xunh quanh cô cũng như vừa quen vừa lạ giống như những gì cô đã thấy trong tiền kiếp của mình. Có lẽ, không phải ngẫu nhiên cô tìm đến đây, không phải ngẫu nhiên cô gặp vị sư già và cũng không phải ngẫu nhiên cô lại tìm được tiền kiếp xưa của mình trong một ngôi chùa xa xôi hẻo lánh này.
Ước nguyện được chứng thực tiền kiếp của mình trong quá khứ chắc từ lâu đã có trong cô qua nhiều kiếp. Đến nay khi duyên cảnh đã đầy đủ, tiền kiếp đã hiện tiền.
Thật sự để đi đến sự giải thoát cuối cùng, nhập Niết bàn con người phải tu hành qua bao nhiêu kiếp ? Cuộc đời cứ chết đi sống lại đã làm cho kiếp người trầm luân khổ ải. Vay vay, trả trả đến bao giờ mới hết ?
Sự chứng nghiệm từ quá khứ đã làm cho cô ngộ ra một điều, tất cả mọi thứ đều là hư không, đều trở về với cát bụi chỉ còn một thứ tồn tại duy nhất đó là Nghiệp do mình tạo ra và tự mình gánh chịu.