Trang chủ Văn học Tùy bút Thầy như viên phấn hao mòn

Thầy như viên phấn hao mòn

83

Thầy đáp:


–    Trong sanh tử,  khỏe sao được.


– Sao thầy vui vậy?


– Ðược xuất gia học đạo,  không vui sao được.


– Thầy có buồn không?


– Ta bà không buồn sao được.


Những câu trả lời vui vui của thầy đã thể hiện một cuộc sống thong dong, phóng khoáng của một con người con Phật.


Mỗi lần gặp chướng duyên, thấy tôi sầu não, thầy nhắc nhở: “Bộ con tưởng thật hả? Cứ thấy cảnh là chạy theo”. Thế là, tôi được thầy anh minh gỡ giúp ra khỏi vòng vây triền phược ấy. Những lời nhắc nhở chân tình và sâu sắc của thầy thể hiện một nội tâm vững chãi, tự tại và an lạc của một bậc chân tu đầy bi trí.


Tôi nhớ mãi câu nói lập đi lập lại của thầy khi gặp tôi bất cứ  nơi đâu: “Ni tu khó lắm, con tu được không? Quý sư bà có thương con không? Có ai ăn hiếp con không? Con phải cố gắng thật nhiều!”. Lời khuyên mộc mạc nhưng đầy ắp đạo tình sâu lắng của một bậc huynh trưởng đối với đàn em trên đường tìm về nơi cội nguồn đầy hoa thơm cỏ lạ nhưng cũng lắm chông gai và thử thách.


Những tình cảm thiên liêng cao đẹp của quí thầy đã giúp tôi thêm ý chí phấn đấu trên đường tu học và tự thấy mình luôn phải có phần nào trách nhiệm đối với Tổ Ðình Huệ Nghiêm. Mỗi năm vào ngày giỗ tôn sư, tôi được về cúng dường và phục vụ, thầy thường ghé ngang qua khu nhà trù, thăm hỏi và dặn dò chúng tôi cố gắng tu học.


Với tánh thái nhẹ nhàng, ung dung, tự tại, trãi qua mấy mươi năm cho đến khi thầy viên tịch, tôi chưa một lần nghe thầy bực bội than thở điều gì dù công việc của thầy cũng gặp biết bao phiền não. Thầy đã hiến dâng cả đời mình cho đạo pháp, cho con người. Tình thương và trí tuệ thầy đã ban rãi cho tất cả. Những gì làm được thầy đã làm, những điều đáng nói thầy  đã đem vào lòng hết thảy chúng hữu duyên.


 Kể từ đây, ngôi nhà Phật pháp thế gian đã vắng bóng thành viên ưu tú. Giáo hội thiếu một cánh tay đắc lực, tăng ni mất một sư huynh, một pháp đệ, một người bạn đồng hành, một bậc thầy khả kính; hàng Phật tử tại gia bất hạnh không còn được một vị thầy đầy từ bi đạo hạnh dìu dắt. Nhưng với tất cả những gì thầy đã để lại cho chúng ta, cũng đủ làm thành một hành trang vô cùng thiết thực trên con đường tìm về Chánh Pháp. 


Tịnh Nghiêm