(tưởng nhớ cố Hoà thượng Thích Trung Hậu)
Cơn gió hạ, chợt về sớm… Vạn Hạnh thoáng buồn, bậc cầu thang vắng dáng Thầy.
Sáng nào cũng vậy, Thầy thức sớm, sau những thời kinh sáng. Chúng con vừa thay y áo là đã nhìn rõ bóng Thầy có mặt ở dưới gốc mận. Thầy cặn kẽ hỏi han từng chú, hôm nay làm gì?
Sau đó, Thầy đi dùng trà!
“ Mở cửa chép một tờ kinh
Lên xe về Huế tìm kinh cho Thầy
Ân sư Thuận hoá cố đô
Vào ra tự tại chứng thiền Vô sanh”
Căn phòng của thầy toàn là sách, cả một bàn sách, giá sách, giường sách và đường sách. Thường thường ngoài sách ra Thầy chỉ dành trọng căn phòng để tiếp ngự các bậc cao học, bậc đèn sách và những bằng hữu đạo vị.
Căn phòng “ trượng thất Duy ma tuy bé nhỏ, muôn toà sư tử vẫn đi vào”. Thầy Hải Ấn, giáo sư Cao Huy Thuần, thầy Quang Nhuận, bác Võ Đình Cường và trước đây Thầy cũng hầu Ngài Thiện Siêu. Trước đây cứ nghĩ Thầy xa lạ, Thầy không có thời gian để gần chúng lắm. Nhưng tới một hồi rồi, ai cũng cảm nhận “ Thầy dành đời mình cho sách và cho Đức Bổn sư Trí Quang” . Nên Thầy rất ít có thì giờ riêng để tự chăm sóc cho mình. Những ngày tháng Bổn sư đang còn ngự viên ở Già Lam, Thầy còn rất kỳ công để lo đi lại “hầu sách” cho Đức Bổn sư.
Thầy đi bằng chiếc xe gắn máy 86, nhìn sáng sáng, chiều chiều từ Vạn Hạnh ; Thầy lại sang tu viện Quảng Hương Già Lam. Có lần con được đưa Thầy đi vì hôm đó, Thầy ngồi phía sau để ôm sách bản thảo về, mai lại đón Thầy tới nhà in tổng hợp T.p Hồ Chí Minh.
Có thể nói cả lòng Thầy là cả lòng sách, đến ba miền Phật giáo, Thầy cũng gói sách mang theo. Con xin mạn phép nói với “ thường những ai sống vì kinh sách thường độc hạnh duy ý- nẻo về của ý” để mở mang nước Phật và để trí tuệ nhà Phật chỉ một đại tạng. Chính vì thế, con đã hằng mong mỏi từ xa học tập theo dấu Bút của Thầy.
Con cũng hiểu ra, vì sao cuộc đời Thầy lại cưu mang bộ Phật giáo ( Tăng già, cư sỹ ) Thuận hoá toàn tập của Thầy.
Thầy luôn luôn có ý đạo, nối tiếp tiền bối, giữ gìn đạo mạch. Không gì hơn đó là ghi dấu lịch sử để làm tròn nguồn sống từ đời này qua đời khác, đến mọi thế hệ con người. Biết được con đường chính đi tới sẽ thấy ánh sáng của đạo như nhiên.
Thời con còn làm tăng trú ở thiền viện Vạn Hạnh là lúc Thầy mới nhờ con “ bâng cơm hầu Thầy” . Ngoài ra Thầy sợ tổn hạnh, phiền đạo nên Thầy hiện ra sự giản dị, hoà đồng. Chưa bao giờ con thấy Thầy thể hiện lớn- nhỏ trong từng mỗi cử chỉ, mỗi thời bố tát khoan thai, đọc giới mà Thầy sợ đọc to. Khi về liêu phòng Thầy nói nhỏ với con “ đọc nhỏ để mình còn nhớ giới cho mình”.
Sau bao năm đi qua, bao người đến đi rồi vắng …
sau bao cuộc thăng rồi đến trầm cho đến trở lại…
Nhưng đôi dép thái con mua về dâng Thầy mang, sau mười năm con cũng còn thấy đó. Thấy đó để chứng nghiệm , minh chứng cho lòng của Thầy “ không bỏ” hạnh của Thầy chưa quên. Lần cuối cùng gặp Thầy ở nhà tang lễ cố Hoà thượng Đức Chơn. Thầy thấy con, Thầy kêu lại ngồi xuống và ngồi đó với Thầy. Thầy nói “ Thầy vừa Huế vô đây!
Kính hầu Thầy
Tỳ kheo: Pháp Bảo