Hiếm có một nhà báo chuyên viết về Phật Pháp nào lại miệt mài ngòi bút bảo vệ Chánh Pháp không biết mệt mỏi như cư sĩ Minh Mẫn. Tôi biết ông không lâu, so với cuộc đời 70 tuổi của ông thì tôi chỉ quen biết ông khoảng hơn 10 năm tại chùa Hoằng Pháp trong Lễ hội đón rước Phật Ngọc Hòa bình. Hơn một thập kỷ qua, điều dễ nhận thấy ở ông là… chưa bao giờ thấy cư sĩ Minh Mẫn cười.
Cũng là đồng nghiệp nên tôi quen cư sĩ Minh Mẫn rất nhanh. Qua những lần tiếp xúc và nhiều lần trao đổi qua điện thoại và qua email, tôi có thể khẳng định cư sĩ Minh Mẫn là một Cư sĩ tuyệt vời. Tuyệt vời không phải tốt với tôi, mà ông lăn xả vào bất cứ việc gì liên quan đến Phật Pháp. Dù là ở các tỉnh miền Tây, miền Trung, miền Đông, Quảng Trị, Hà Nội… ở đâu có Pháp hội, có tổ chức làm từ thiện là anh hoan hỷ lên đường cùng máy ảnh và cây bút, sau khi trở về nhanh chóng có bài viết tường thuật ngay trên blog của mình và gửi cho các trang web Phật giáo.
Bất cứ ai cần giúp đỡ gì tùy theo khả năng của mình là cư sĩ Minh Mẫn không quản thời gian nhiệt tình giúp đỡ. Cho dù nhà ông ở ngoại thành, trên đường Lê Lợi huyện Hóc Môn, mỗi lần đi lại từ nhà vào thành phố là phơi da thịt dưới nắng gần 20 km, vừa đi vừa về là 40 km, chưa kể tùy theo tính chất công việc còn phải đi lòng vòng thêm.
Cư sỹ Minh Mẫn giao lưu với các Phật tử tại chùa Giác Ngộ
Tất cả thời gian, sức lực, trí tuệ của cư sĩ Minh Mẫn bỏ ra đi và viết năng xuất cao như vậy, nếu tính lương phóng viên chuyên nghiệp thì ông sẽ có một cuộc sống rất đàng hoàng.
Thế nhưng, ông hoạt động phi lợi nhuận. Hàng tháng nhận 10 kí gạo từ thiện cùng bà vợ sống qua ngày. Hình hài của Minh Mẫn vốn đã nhỏ bé càng thêm khắc khổ, tiều tụy. Ông chưa bao giờ than mình… khổ, mà ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm ầm thầm với ngòi bút và lặng lẽ sống, như “áo gấm đi đêm”. Chỉ có ai biết ông thì mới nhận thấy hào quang Phật tỏa sáng trong tâm ông.
Cư sỹ Minh Mẫn tác nghiệp tại buổi phát quà từ thiện dành cho người khiếm thị
Chưa hết, gần đây vợ ông bị liệt. Sức nặng hoàn cảnh khó khăn nặng chĩu hai vai gầy như thử thách ông thêm. Bản lãnh của ông chỉ biết dựa vào Tam bảo trong tịnh thất của ông.
Tôi nói sẽ viết bài về khó khăn của ông xem có mạnh thường quân nào giúp vợ ông không. Ông nói: “Thôi, có người không hiểu người ta lại chê mình lợi dụng hoàn cảnh để xin xỏ”. Tim tôi như thắt lại, tôi không biết ông sẽ phải khắc phục nỗi bế tắc này bằng cách nào. Chỉ biết niệm Nam Mô A Di Đà Phật. Hy vọng là ánh sáng huyền diệu của các Chư Phật soi xét tới gia đình cư sĩ Minh Mẫn để ông có thêm niềm tin và sức mạnh từ bi của con người trong cộng đồng Phật tử quan tâm tới hoàn cảnh của cư sĩ Minh Mẫn lúc này.
Nguyễn Thị Ngọc Trâm