Tôi nhận thấy rằng ở Hoa Kỳ, nơi có rất nhiều thực phẩm, ta lại không có nhiều thì giờ để ăn. Ăn có thể là một niềm vui lớn, và bạn không cần ăn nhiều để được khỏe mạnh.
Khi tôi gắp lên một miếng ăn, dùng đôi đũa hay dùng cái nĩa, tôi dừng lại một lát để nhìn miếng ăn ấy. Một phần nhỏ của một giây đồng hồ đủ cho tôi nhận diện được thức ăn. Nếu tôi thật sự có mặt bây giờ và ở đây, tôi có thể nhận biết thức ăn ấy ngay; là một miếng cà rốt, đậu đũa hay mẩu bánh mì. Tôi mỉm cười với nó, cho vào miệng, và nhai nó với sự tỉnh thức hoàn toàn về cái mà mình đang ăn. Chánh niệm là chánh niệm về một điều gì, và tôi nhai thức ăn như thế nào để có được sự sống, niềm vui, vững chãi và sự không-sợ-hãi. Sau hai mươi phút ăn, tôi cảm thấy no đủ, không những về thể xác, mà còn về tinh thần và tâm linh. Ðây là một sự thực tập sâu sắc vô cùng.
Ở Làng Mai, chúng tôi ăn thong thả. Chúng tôi ăn như một cộng đồng. Mọi người đều ngồi cho đẹp và chúng tôi đợi nhau để cùng bắt đầu một lần. Khi có một sư anh hay một sư chị ngồi ăn trong chánh niệm phía bên phải hay bên trái mình, bạn cảm thấy được nâng đỡ trong sự thực tập ăn trong chánh niệm. Trước khi bắt đầu một bữa ăn, chúng tôi thực tập năm điều Quán Niệm.