Dưới chân núi cao 309m so với mực nước biển, là cả một rừng thông hàng vạn cây nên gọi là Vạn Tùng sơn. Đây là một vùng rừng gần 56ha do Nhà nước giao cho nhà chùa từ năm 1989. Trung tâm sơn lũng mở ra tả Thanh Long là một triền đồi thoai thoải, hữu Bạch Hổ là một dãy núi cao liền với khối núi mẹ cây cối um tùm. Hướng tây nam có một mỏm núi với cây cổ thụ mọc cheo leo trên đá gọi là Độc Thụ sơn.
Khách tới lần đầu thường sửng sốt, bởi hiện ra trước mắt một quần thể kiến trúc rõ ràng là nơi tu hành song được kiến tạo theo phong cách trang nhã với những hình khối nhỏ xinh bằng tranh tre, gợi lên thi hứng hơn là cảm giác u mặc; còn những bức thư họa trang trí trong nội thất lại khiến ta liên tưởng rõ rệt tới một không gian văn hóa cổ điển hơn là sự nghiêm cẩn chùa chiền. Bản thân ngôi chính điện cũng không dựng theo lối thông thường với tường, vách, cột, bệ thờ… như các chùa ta vẫn gặp.
Chính điện ở đây là ngôi nhà nhỏ nhưng thoáng đãng, giản dị mái thấp và đơn sơ vách gió lùa. Tượng Phật đặt chính giữa gian mà có cảm giác lộ thiên, như hòa thân bất hoại vào vũ trụ, tỏa tinh thần hỷ xả tới mọi tâm linh, để ngay sau khi dâng hương làm lễ, ta đã có cảm giác thân thuộc với từng góc nhà, từng gốc trúc trong sân chùa.
Nhưng có lẽ, điều hấp dẫn du khách nhất vẫn là cảnh quan nơi đây. Từ cổng chùa bạn đã bị thu hút bởi một tảng đá lớn, trên đó khắc những dòng thư pháp bay bổng. Bước vào khuôn viên, du khách có cảm giác như lạc vào chốn bồng lai. Không gian thiên nhiên được bàn tay con người chăm chút, tạo dáng nên ẩn trong sự hoang dã là nét tinh tế của kiến trúc sân vườn Huế. Nhiều loài hoa và thảo mộc quí được đưa về trồng tỏa hương thơm phảng phất xa gần. Những giò phong lan treo lủng lẳng, những cội mai già, những gốc tùng, bách bên thảm cỏ rêu phong khoe vẻ đẹp tao nhã hoang sơ. Dường như ở đây có sự hiện hữu của muôn loài, để đến với Huyền Không Sơn Thượng là đến với cái vĩnh hằng của sự sống và tìm thấy sự bằng an thanh tịnh của lòng mình.
Thư pháp ở Huyền Không Sơn Thượng |
Dưới gốc cây cổ thụ là bức tượng đá nổi tiếng do cố điêu khắc gia Điềm Phùng Thị tạc, gửi tặng chùa một dáng ưu tư của thiền sư trong bóng núi mây ngàn. Những am cốc ẩn cư nằm rải rác sâu trong rừng. Am Mây Tía là một trong những nơi như vậy, nơi những người yêu thích văn chương thi phú tìm đến để đàm đạo, bình thơ, ngắm gió trăng, mây núi và uống trà.
Những người yêu thích thư pháp ở Huế cũng như khách phương xa vào dịp lễ Phật Đản và trong thời gian diễn ra lễ hội Festival tụ hội về chùa Huyền Không Sơn Thượng để gặp gỡ đàm đạo và cùng nhau thưởng thức các nét bút tài hoa. Đặc biệt là nét bút của nhà sư Minh Đức Triều Tâm Ảnh – nhà sư đã sống ở đây mười mấy năm từ những ngày đầu nhà chùa nhận đất trồng rừng, rồi dựng chùa và tôn tạo nơi đây để dành tặng cho nhân gian, nhẫn nại theo đuổi con đường hướng lòng người đến với thiên nhiên, với cái đẹp. Chữ dưới bàn tay mà thành một tác phẩm nghệ thuật thực thụ, có ẩn chứa ý tứ: trông chữ thấy hình, trông hình thấy chữ.
Và cửa thiền Huyền Không ngoài tôn giáo, ngoài chốn thảo am vãn cảnh, còn là một góc nhân văn của xứ Huế mộng mơ. Ai lên chùa là gặp ngay ở triền núi dọc con đường vào những tấm đá khắc thư pháp đã phôi pha màu thời gian, cho ta nhiều suy ngẫm mà thấy đạo thấy đời.
Bạn hãy xốc balô du lịch một lần đến với Huyền Không Sơn Thượng, để thả bước trên thảm lá mục theo thời gian, lắng nghe trong không gian hương thơm trinh bạch của đóa sen, tiếng gió vi vu qua rừng thông như tiếng đàn tranh vọng lại từ xa xưa. Ở đây, giữa đất trời bao la, con người như được trải lòng mình với thiên nhiên phiêu bồng và sống thật với mình nhất. Vâng! Thân thuộc như chính những ngôi nhà tranh của vùng quê xưa, gần gũi như những không gian sinh hoạt cộng đồng làng xã, Huyền Không Sơn Thượng tỏa ra tinh thần Phật giáo nhập thế, tu hành biệt lập mà không xa cách.