Cú điện của cháu gái nhà văn Lưu Trọng Văn khiến tôi hộc tốc lên M’drăk (Đắk Lắk) xem “tình hình như thế nào”. Nội dung người cháu thông báo là: “Cả anh Vũ lẫn chú Văn đã bắt đầu lả đi, chú Văn đến giờ đã bị tụt 8 kg. Hôm nào anh lên cho em gửi cho chú Văn một ít thuốc. Chú Văn bảo ngồi thiền bị kiến rừng đốt”.
Tôi biết đến cuộc “tuyệt thực” này trong lần ngồi trò chuyện cùng Đặng Lê Nguyên Vũ và anh Nguyễn Công Khế từ giữa tháng 11.2013. Anh Vũ cần một khoảng thời gian tịnh tâm, thiền và nhịn ăn trong 49 ngày để tinh thần minh mẫn, nghĩ những việc lớn. Thực phẩm duy nhất của cuộc “trường chinh” này chỉ là món nước mè đen.
Chuyến bay của Vietnam Airlines đưa chúng tôi đáp xuống phi trường Cam Ranh (Khánh Hòa). Một chiếc Lexus 470 sơn màu cà phê được ông chủ Trung Nguyên điều đến đón cả nhóm. Hành trình đầu tiên là ghé thăm dự án nghỉ dưỡng 27 ha của Tập đoàn Truyền thông Thanh Niên đẹp mê hồn tại vịnh Vĩnh Hy, Ninh Thuận.
Vài năm trước, một nhân vật có máu mặt ở Hollywood đã tìm đến đây để khai thác dự án này. Tuy nhiên, lúc bấy giờ cơ sở hạ tầng chưa có, đường xá chưa mở nên quý ngài từ Hollywood phải ngậm ngùi chia tay bãi biển cát trắng muốt ẩn mình trong cái vịnh đẹp nhất Việt Nam, nước xanh như ngọc.
Trở về Nha Trang dùng bữa cơm tại Vinpearl do tỉ phú đô la Phạm Nhật Vượng chiêu đãi với đủ loại sơn hào hải vị, cả nhóm lên đường trực chỉ M’drăk, lúc này đã quá 10 giờ đêm. Trên đường đi, cậu tài xế luôn miệng phải trả lời những câu hỏi về 34 ngày qua của Đặng Lê Nguyên Vũ. Cả nhóm đặc biệt ấn tượng với câu chuyện về một anh chàng mập mạp trong nhóm sau hơn 1 tháng nhịn ăn ngồi thiền thì cái thùng nước lèo to oạch của anh dần dần biến mất.
12 cây số vòng vo qua đèo Phượng Hoàng, Đắk Lắk đón chúng tôi bằng tiết trời tê tái: 12 độ C. Nơi Đặng Lê Nguyên Vũ ở là trang trại 600 ha. 0g30, chiếc Lexus đi qua bốt gác trang trại, gập ghềnh trên con đường đất đỏ, lắt léo như đường đua địa hình, xuyên qua những cánh rừng Tây Nguyên và dừng trước một ngôi nhà sàn lớn.
Lấy tay đẩy cánh cửa nhà sàn, trước mắt tôi hiện ra như một doanh trại quân đội. Khoảng 20 chiếc giường đơn kê làm 2 dãy, dễ dàng nhận thấy 4 chiếc giường dành cho 4 chúng tôi thông qua “tín hiệu” là một cái chăn, một cái gối, một cái mùng, bàn chải đánh răng và một cái khăn mặt đặt sẵn trên tấm nệm. Bên cạnh mỗi giường là một cái bàn nhỏ, có ổ cắm điện. Giữa nhà sàn là một dãy bàn dài để đọc sách. Chỉ có một chút hơi thở của đất Sài Gòn tại đây là một bộ phát wifi.
Cả đám không dám đi đâu vì xung quanh trời tối mịt, toàn thấy rừng và vực sâu. Đầu giường, gió rừng rít vù vù. Tôi ghé mắt nhìn qua vách, ánh trăng mờ mờ thì dường như là một con sông, ngay đầu nằm. Cả nhóm thay quần áo, với bàn chải, khăn mặt trên giường đi súc miệng rồi leo lên giường. Nệm lạnh ngắt, phải mất hơn nửa giờ, chỗ nằm mới tạm âm ấm nhờ hơi nóng cơ thể toát ra. Một giấc ngủ chập chờn, đầy mộng mị để cảm được thế nào là hơi thở núi rừng (còn tiếp).
Ảnh chính: Ông Đặng Lê Nguyên Vũ đón khách trong trang phục kín từ đầu đến chân để giữ năng lượng. Ảnh: Phạm Bảy