Bổn sư

Ngày nào cũng vậy, lúc nào con cũng mong sẽ nhìn thấy đôi mắt, nụ cười, dáng ngồi tĩnh tại của Người. Nhìn đôi mắt ấy, con có thể mỉm cười hay bật khóc mà không cần cố gắng. Nhìn đôi mắt ấy, con lại tự nhủ mình phải sống thật tốt, thật hỷ xả và lòng chỉ có yêu thương mà thôi.

Chuyện Tháng Tư

Ngày Đức Phật ra đời là một ngày trăng tròn tháng Vesãkha. Không biết Ấn Độ lúc ấy có mưa nhiều, chớ ở Việt Nam thì đã chuyển mây. Trời bớt hạn và đất cũng bớt hanh. Cỏ cây chuyển mình, hoa lá thì thầm dường như có tin vui.

Phật Đản Huế – Một dòng thơ an lạc

Tháng năm tây tức tháng tư ta,nắng đã chín muồi trên các cành phượng vĩ và khi chùm hoa phượng đỏ tươi đầu tiên xuất hiện trên đỉnh cao của những cây phượng trên lối đi về của con đường học trò thì trái tim nào ủ dột nhất của Huế qua mấy mùa mưa buồn rủ cũng phải mỉm cười hớn hở.

Mộng đời bất tuyệt – tùy bút Nguyễn Tường Bách – NXB Văn Nghệ

Ừ! Thì đi, những chuyến đi mê mải, bàn chân thèm ruổi rong đã qua bao nẻo đường bất kể phương tiện: máy bay, tàu hỏa, tàu điện, xe hơi cũ nát, đôi chân rách bươm bụi đường...

Gởi về Thầy

Nhận được tin Giáo sư Minh Chi mất, tôi cũng như bao lưu học sinh Việt Nam, không khỏi hụt hẩng và xúc động, dù biết rằng thầy bệnh hơn một năm.

Tiếng gọi đò

Nhà tôi cạnh bến đò. Qua sông sang bên kia là chợ Thành. Ba ngày phiên xép. Năm ngày phiên chính. Từ sớm tinh mơ, bến đò đã huyên náo tiếng cười. Lái đò là một chị gái góa. Chồng chị đi bộ đội vào miền Tây rồi không về nữa. Ngày ngày, chị đưa hàng trăm hàng ngàn người qua sông, nhưng riêng chị thì vẫn cắm sào. Đêm đêm, thi thoảng tôi nghe vẳng lên từ bến sông tiếng gọi đò “Đò ơi…ơ…ơơơ…”.

Bài xem nhiều