Bóng đèn âm thanh

Khi lên học đại học, tôi xin trọ ở nhà bà dì. Ngoài khu nhà nhỏ này có một quầy tạp hóa nhỏ, thỉnh thoảng đi mua một vài đồ dùng hàng ngày, tôi thấy một anh thanh niên rất kỳ lạ.

Quê mẹ ngày trở về

Mười năm, hai mươi năm, đã lâu lắm rồi, không còn nhớ rõ. Từ khi hiện hữu trên cuộc đời, nói đúng hơn, từ khi biết nghe bằng lỗ tai, nhìn bằng đôi mắt thì câu kinh đã đi vào tâm hồn thằng Sơn qua lời tụng của mẹ nó.

Cổ tích ngày nay

Xưa rất xa xưa, có ba chú tiểu chân quê vừa lên tỉnh, kịp lúc xuân sang nên phố phường rộn rịp tươi vui.

Bức họa chân thật về sự thanh thản lúc cuối đời (1)

"Đọc lại bản thảo biên tập, bỗng dưng tôi cảm thấy cay cay nơi khóe mắt và dường như đã nhòe đi vì ướt lệ ! Nhắm mắt lại, thở nhẹ và suy nghĩ, từ trong những cái tưởng chừng như rất khô khan, mộc mạc, lại thể hiện rõ nét những chặng đường, sự việc diễn ra trong từng khoảnh khắc cuối đời của sư phụ."

Con trâu và chú Tư

Chú Tư nhai với trâu, nhai một hồi thấy đúng là mình đang nhai cỏ; chú vừa nhai cỏ vừa ngước mắt nhìn trời xa xăm, đăm chiêu, tư lự như trâu. Một hồi, chú phì cười: "Trâu à, tao thấy có cái gì cứng cứng trên trán, không chừng sừng mày mọc trên trán tao rồi!" 

Dường như bóng mây

1- Cái thuở lên năm lên sáu, con bé đã từng có những giấc mơ kỳ lạ. Nó thường nằm mơ thấy mình được chắp cánh bay xa. Bay khắp mọi nơi bằng đôi cánh bé xíu nhẹ tợ tơ hồng với nhiều màu sắc tuyệt đẹp như cánh bướm lượn lờ qua lại trong vườn hoa... Và rồi năm lên tám tuổi con bé cũng thực hiện được giấc mơ bay bổng của mình.

Rước Phật đồi cao

Tịnh Tâm chạy băng lên đồi. Theo sau chú là con Lu Lu đuôi cụt; vừa chạy, nó vừa sục mõm hết chỗ này đến chỗ nọ, như đang tìm kiếm một thứ gì mà chính nó cũng không biết!

Ngã rẽ

Đêm đêm, cô thích lắng nghe tiếng còi tàu xa xa vọng về hay tiếng dế rả rích vườn khuya. Thỉnh thoảng, vào những ngày nghỉ, cô thường đạp xe quanh các con đường, đứng để nhìn mặt trời gác núi.

Hương Bát Nhã

Trắng và trắng. Muột thơm và tinh khiết. Mặt đất dường như đỏ và mịn hơn khi được trải mình ra đón nhận sự nương tựa dịu dàng của những cánh hoa sứ ấy. Tôi khẽ khàng nhặt một bông sứ nhỏ, không đưa lên mũi ngửi như thói thường mà trang trọng áp vào tai.

Sống đời Bát Nhã

<FONT face=Arial size=2>- <I>Pa... ra... mi... ta.</I>  Dạ, đúng rồi đó! <I>Pa-ra-mi-ta... có phải là ba la mật đa </I>không hở ba?</FONT>

Bài xem nhiều