Ôn Mật Hiển chùa Trúc Lâm

Không biết tôi đã lên chùa Trúc Lâm với mẹ vào tuổi nào, lúc lên tám? mười hay mười hai? Chỉ nhớ rõ nhất năm mười sáu, theo gia đình lên Trúc Lâm kị tổ và thăm mộ ông nội nằm sau lưng chùa, mắt tôi rỡ ràng khi đi qua vòm cổng trúc lá ngà, nắng mai vàng óng trên thân tre uốn mình kẽo kẹt trong gió sớm, bất chợt cho khách cái cảm giác lạ lùng như vừa từ giã bụi trần bước vào một cảnh giới phiêu diêu khác, Trúc Lâm hiện ra thanh nhã, từ bi, an lạc với hồ sen bán nguyệt và lá trúc che ngang.

Truyện Bóng Áo Nâu (phần 4: Khói hương )

Bước vào Viện Cao đẳng Phật học Huệ Nghiêm, một trong những cảnh quan thu hút cái nhìn của mọi người là ngôi bửu tháp Phổ Ðồng. Ngọn tháp như vươn hẳn lên giữa bầu trời cao xanh lồng lộng với bảy tầng. Tháp cao chừng 34 thước, không chạm trổ hoa văn, không màu sắc sặc sỡ, nhưng với nét bình dị ấy, ngọn tháp lại càng uy nghiêm, sừng sững hơn.

Áo nâu còn mãi

Con xếp vội những chiếc áo cũ, để lướt qua cái cảm giác nghèn nghẹn, cay xé đến  tận mắt. Những chiếc áo ngày xưa, đơn sơ mộc mạc, nhưng chứa đựng biết bao tình cảm thầy trò, đơn sơ mà chất đầy những nỗi niềm kính tiếc không nguôi.

Tấm gương tinh tấn

Bốn năm trôi qua dưới mái trường Phật học Vĩnh Nghiêm, chúng con được núp dưới bóng từ bi của thầy che chở. Thầy đã cho chúng con  những dòng sữa Pháp, cơm Thiền.

Người thầy thân thiết, bao dung

Lần đầu tiên học chữ Hán tôi rất sợ vì ám ảnh bởi câu nói của những người già: “mắc như chữ Nho”. Ðến giờ Phật học giáo khoa thư, tôi lo lắng nhìn ra cửa lớp để xem vị nào phụ trách môn học này.

Hạnh nguyện lợi tha

Chúng con còn nhớ mỗi khi lên lớp thầy hay nói: “Học trò ba ngày không đọc sách, trên mặt đóng rét khó coi, nói năng thì nhạt nhẽo khó nghe...” giờ đây ngồi một mình bên giá sách, nhìn lên di ảnh của thầy, con mới thấm thía lời dạy năm xưa.

Thầy như viên phấn hao mòn

Trong phật học viện Huệ Nghiêm những năm ấy, thầy là tăng sinh nhỏ tuổi nhất nhưng sức tu và lực  học không kém các huynh đệ đồng môn. Ngoài những giờ chấp tác, hầu hết thời gian thầy đều dành cho việc tu học. Những khi nhàn rỗi, thầy thường bách bộ trong khuôn viên chùa với phong thái thanh thản nhẹ nhàng. Khi nghe hỏi : - Thầy khỏe không?

Hướng chân thầy – Thu Nguyệt

Con nhìn lên phía bảng đen

Tưởng như hình bóng thân quen vẫn còn...

 

Tang phấn – Tâm Huệ

Con thờ thẩn lật hoài từng trang vở

Mong nhặt được dù một hạt phấn ngày nao

Con nâng niu nâng từng viên phấn gãy

Nhớ giọng thầy xưa và bài giảng hôm nào.

Nét buồn – Minh Nhẫn

Thầy ơi! Diệu pháp vô nghì

Thầy chưa thuyết trọn đã đi vội vàng.

Bài xem nhiều