Tình Quê

“Gió vi vu tiếng sáo diều
Ru hồn mục tử chiều chiều trên đê”1
Xa quê lòng vẫn nhớ quê
Thương sao xứ Quảng, nhớ về Hội an!

Bóng đèn âm thanh

Khi lên học đại học, tôi xin trọ ở nhà bà dì. Ngoài khu nhà nhỏ này có một quầy tạp hóa nhỏ, thỉnh thoảng đi mua một vài đồ dùng hàng ngày, tôi thấy một anh thanh niên rất kỳ lạ.

Giao mùa 2008 – ký ức đò xưa.

 

Câu hò- lời ru luôn đi đôi với dòng sông bến nước. Nếu muốn câu hò bay xa rất cần dòng sông khoáng đạt bao la; nếu muốn lời ru ngọt ngào chỉ có thể bắt đầu từ lời ru của Mẹ.

Tiếng đóng cửa hiếu thuận

Dọn vào nhà mới không bao lâu, sáng sớm mỗi ngày, tôi đều nghe tiếng đóng cửa thật lớn ở lầu trên. Tiếp sau đó là một loạt tiếng bước chân thình thịch.

Đức Phật của mẹ tôi

Mẹ! Có Đức Phật nào là của mẹ và Đức Phật nào là của con, khi chúng ta còn sống trong “vạn pháp vô thường”? Nhưng con tin có vô lượng Đức Phật ở khắp cõi mười phương. Bây giờ thì con công nhận rằng con không thể thay Đức Phật khác cho mẹ.

Đại hội VI: Mỗi bước một thêm thương

Đức đệ nhị Pháp chủ viên tịch đã gần 3 năm. Từ đó đến nay, Tăng già nước Nam vắng “Sư tử chúa”. Mọi việc vẫn hanh thông nhưng vẫn man mác thiếu vắng một linh hồn. Muôn nơi khát ngưỡng, ngóng trông chờ đợi. Và ngày đó đang đến rất gần. Khi bài này lên mạng thì chắc chung cuộc đã rõ.

Đức Phật của tuổi thơ

Chẳng biết hình ảnh Đức Phật đi vào trong tôi từ lúc nào. Tôi chỉ biết tôi được sinh ra và lớn lên trong gia đình có truyền thống “kinh Phật, trọng Tăng”, và những gì bà nội tôi thể hiện trong nếp sống của bà đã khiến cho tôi khắc sâu một hình ảnh tuyệt đẹp về Đức Phật và đạo Phật…

Trăng sáng giữa mùa ngâu

Mùa Vu Lan, sao mọi người đứng gần nhau hơn? Sao lòng người lân mẫn, từ bi hơn? Do trăng sáng đẹp quá chăng hay do mưa ngâu từ sông Ngân tràn vào lòng người?... Tôi thắp nén nhang cắm ngoài cửa, khói len vào mưa vào trăng, dịu dàng như tháng Bảy, bao dung như mắt Phật nhìn.

Sen bách diệp

Đường quê là lối đi sâu thẳm trong ký ức đời người. Trong lối đi ấy có một nhánh rẽ của mẹ. Quê tôi ở cách thành phố Huế chừng vài ba cây số, có ngôi chùa làng sau luỹ tre xanh, ở đấy có tiếng chuông ngân và lời mẹ kể. Cây sứ bông trắng rụng ngoài hiên chùa, tiếng chim cu ngói rù rì những chuỗi âm thanh xa vắng.

Thế giới bình yên

Con vẫn muốn nói lời cám ơn mẹ, và ba - người đã nắm tay mẹ đi trong suốt chặng đường dài - đã sống khoẻ mạnh, để bông hoa trên ngực áo chúng con năm nay vẫn còn hồng thắm. Con còn mẹ, và vì thế, con thương những người đã mất mẹ. Những người bạn mồ côi của con đã giúp con cảm thấy mình hạnh phúc khi còn được gọi tiếng “Mẹ ơi”…

Bài xem nhiều