Ngày nay vẫn như là ngày xưa

Thỉnh thoảng tôi ngồi thật yên trong căn phòng nửa khuya, đốt nến và trầm lên, rồi một mình uống từng ngụm trà nóng, ấy chính là lúc tôi đang gặïp khó khăn từ bên ngoài dồn dập tới. Tôi muốn đối diện với nó thật lâu, thật rõ ràng để tìm cách chuyển hóa. Tôi ngồi đó và thầy Chơn Thanh cũng ngồi đó. Thầy vẫn ngồi đó từ ngày xưa cho đến bây giờ, ánh mắt hiền từ và nụ cười tươi mát vẫn không có chút gì phai nhạt.

Nhớ về Ngoại ngày Vu Lan

Một tiếng Ba, Ngoại chưa được gọi. Một tiếng Má, Ngoại cũng không được thốt lên. Vì trong Đạo, một khi người Mẹ xuất gia, người con phải gọi bằng: “Cô”. Hai tiếng Ba Má rất đỗi bình dị mà sao cả đời Ngoại không được như bao người khác?

Hoa xưa vẫn nở

Tôi làm sao có thể quên được bao kỷ niệm trong những ngày đầu xuân. Năm nào cũng vậy, một số anh em trong ban Hoằng pháp Trung ương Giáo hội thường tổ chức đi khánh tuế và chúc tết chư tôn đức. Ðến chùa Huệ Nghiêm luôn thầyï đón tiếp nồng hậu. Ngoài những lời trao đổi thân mật, tôiø còn nhớ một câu thật mộc mạc nhưng chứa đầy tình cảm: “Tôi thì ăn tết đơn giản như thế, nhưng anh em đến  tôi cũng có chút gì để mừng tuổi với nhau”.

Thi hóa Kinh Bách Dụ: Trộm vàng

Hai thương gia nọ từ lâu Ở cùng một chỗ cạnh nhau bán hàng Một người buôn bán bạc vàng Một người bông vải. Hai chàng thảnh...

Một sớm ở Viên Minh

Sau bữa cơm chiều, mẹ tôi bảo: Xem ti vi một lát rồi đi ngủ sớm đi con, sáng mai 4 giờ là dậy, mẹ con mình về chùa Ráng. Tôi hỏi: mai có phải là rằm hay mùng một đâu mà mẹ đã về, dưới ấy có lễ gì hả mẹ?

Thuyền Không trăng vàng

Không trời, không đất, không ta Không sương, không khói, không tà… áo bay Một ngày đọng lại heo may Tôi, ta, tao… để có ngày ảo...

Tuệ Sỹ: Tiểu khúc Phật đản

Sông Hằng một dải trôi mau; Vận đời đôi ngã bạc đầu Vương gia. Tuyết sơn phất ngọn trăng già, Bóng Người thăm thẳm vượt qua chín...

Tình huynh đệ

Tết nào cũng vậy, nhóm tăng ni sinh trường trung cấp Phật học khóa III chúng tôi đi đãnh lễ chư vị tôn túc trong ban giám hiệu và ban giảng sư. Như thường lệ, tết năm Nhâm Ngọ, đúng với câu: “mồng một tết cha, mồng ba tết thầy”, chúng tôi hẹn nhau cùng đến tổ đình Huệ Nghiêm. Ngọn gió mang đầy hương vị tết ùa vào liêu phòng. Chúng tôi quì bên bàn Phật để nghe lời giáo huấn đầu năm mới của thầy, nhẹ nhàng mà sâu sắc.

Thăm đài Thánh tử đạo bên bờ sông Hương

Cả một niềm thương chung nhân mùa sen nở giữa lòng phố thị náo nức đón mừng ngày đản sinh của Đức Thế Tôn. Thương nhiều, không có tâm phân biệt theo những định kiến. Có từ bi hỷ xả, thì mọi sự thông suốt, mọi việc đều thanh thoát, nhẹ nhàng.

Tiếng gọi đò

Nhà tôi cạnh bến đò. Qua sông sang bên kia là chợ Thành. Ba ngày phiên xép. Năm ngày phiên chính. Từ sớm tinh mơ, bến đò đã huyên náo tiếng cười. Lái đò là một chị gái góa. Chồng chị đi bộ đội vào miền Tây rồi không về nữa. Ngày ngày, chị đưa hàng trăm hàng ngàn người qua sông, nhưng riêng chị thì vẫn cắm sào. Đêm đêm, thi thoảng tôi nghe vẳng lên từ bến sông tiếng gọi đò “Đò ơi…ơ…ơơơ…”.

Bài xem nhiều