Trang chủ Văn học Tùy bút Cánh diều tuổi thơ tôi

Cánh diều tuổi thơ tôi

95

 Theo năm tháng, chúng ta ngày một khôn lớn, bước ra khỏi thế giới tuổi thơ tươi đẹp và sáng trong, để hướng tới những chân trời mới với những ước mơ và hoài bão mang tính thực tiễn hơn, có chiều sâu hơn.

Cuộc sống như một vòng tròn cứ quay mãi, khiến chúng ta không thể dừng lại. Chỉ tới khi chân đã mỏi, mắt đã mờ chúng ta mới cho phép mình tạm dừng, và lúc này mọi ký ức xa xưa ùa về. Một chút hoài niệm, một chút tiếc nuối và rất nhiều cái “giá như”.

Cánh diều tuổi thơ tôi là những tháng ngày được cùng lũ bạn nhỏ trong xóm quây quần bên những thanh tre, đống giấy vụn để làm cánh diều hay những trò nghịch ngợm rất trẻ con, những phiên chợ bán hàng mà ở đó là mít là “đồng tiền” được quy đổi. Hay những buổi tập trận, những buổi chơi trò Ô quan bất phân thắng bại và còn nhiều trò chơi độc đáo hơn thế nữa.

Sau những giờ nghịch ngợm, vui đùa, đám trẻ nhỏ lại cùng nhau nằm xõng xoài trên thảm cỏ ven đường mà ước mơ, mà mơ mộng về một tương lai tốt đẹp. Có người ước mơ trở thành bác sĩ, có người thì lại ước mơ thành giáo viên chuyên toán, đứa thì lại ước mơ làm ca sĩ, người thì muốn trở thành phi công bay trên bầu trời. Giấc mơ vẫn mãi chỉ là giấc mơ, khi ta lớn và đủ khả năng để hiểu làm thế nào để “biến ước mơ thành hiện thực”.

Ước mơ là một phần không thể tách rời trong cuộc sống, trong công việc và cả trong những thành công mà ta đang có. Phải mất bao nhiêu nắng để làm cạn khô một dòng sông, cần bao nhiêu mưa để thấm ướt một sa mạc, và cần bao nhiêu cánh diều để chở hết những ước mơ tuổi thơ tôi.

Tôi đang say trong những ước mơ của chính mình hay tôi đang ngủ quên trên những ước mơ hoài bão của một thời nông nổi. Khi đã trải qua một vài biến cố trong cuộc đời, tôi như bị rơi xuống vực sâu, xung quanh chỉ một màu đen tối và những vật thể không rõ hình thù. Tôi tuyệt vọng và buông xuôi. Trong lúc khó khăn nhất thì cũng là lúc sức mạnh tồn tại của con người lại mạnh mẽ nhất, tôi lại hi vọng, lại chờ đợi sẽ có ai đó tìm và kéo mình ra khỏi hố sâu ấy.

Có  những ước mơ phải mất cả đời người hoặc chí ít cũng mất rất nhiều thời gian 10 năm, 20 năm v.v…, để biến nó thành hiện thực hoặc cũng có những ước mơ sẽ mãi chỉ là ước mơ và khi đó nó trở thành sức mạnh để cố gắng.

Ngày hôm nay, khi đã bước qua cái tuổi không còn một thời nông nổi và khờ dại, bồng bột và háo thắng, ưa thích sự nuông chiều hay yêu cầu luôn được nhường nhịn… tôi vẫn chưa thôi ước mơ. Nhưng giờ đây ước mơ tuổi thơ tôi chín chắn và sâu sắc hơn. Biết nghĩ cho những người mình yêu thương hơn, vị tha và hòa nhã hơn.

Tôi yêu những câu chuyện ngụ ngôn, những trang sách có mùi thơm đặc biệt, yêu những làn điệu dân ca thắm đượm nghĩa tình. Tôi yêu những con người nghèo khó, yêu em nhỏ với dáng điệu “trần truồng”, nước mũi chảy dài nhưng có cặp mắt trong veo, không chút sợ hãi khi gặp người lạ. Tôi yêu những bờ kênh trước nhà, thửa ruộng vườn rau, tôi yêu những cánh cò trắng bay từng đàn uốn lượn trên bầu trời trong xanh khi chiều về.

Tôi yêu những bài ca mẹ kể, những bữa cơm quây quần cùng gia đình. Tôi yêu con đường mòn từ nhà đến trường, hai bên đường thơm lừng mùi lúa chín. Tôi nhớ nhung những đứa bạn nhỏ cùng tôi một thời chơi trò tập trận. Giờ đây tất cả chúng tôi đã lớn khôn, mỗi người đã tìm được cho mình một hướng đi mới, tương lai mới nhưng ký ức tuổi thơ tôi vẫn còn nguyên vẹn, khi ai đó vô tình hay cố ý nhắc tới chúng tôi trong câu chuyện của họ.

Những gì tôi yêu những gì tôi mơ của ngày hôm qua, đã cho tôi sức mạnh để vượt lên tất cả mọi khó khăn mà cuộc đời này “ban tặng”.  Chống chọi với chông gai cuộc đời, có lúc tôi đã bị thương, đau đớn và thất vọng nhưng cho dù vết thương có lớn bao nhiêu đi chăng nữa, theo thời gian rồi nó cũng sẽ lành. Chỉ cần lòng người gói ghém thật kỹ và chôn vùi nó. Tôi không sống với quá khứ, không tìm về quá khứ trừ khi để rút ra những bài học kinh nghiệm cho bản thân.

Có đôi lúc ngồi một mình cùng cái “còm piu tờ”, với hàng tá suy nghĩ hiển hiện trong đầu, tôi đã làm phép so sánh mình với các bạn cùng trang lứa. Bỗng dưng nhận ra mình thật kém cỏi và vụng về, dẫu biết rằng sự so sánh nào cũng trở lên khập khiễng, vô tình tôi đã tự làm “mòn” giá trị của bản thân trong việc so sánh mình với người khác. Dù vẫn biết, mỗi người trong chúng ta vốn dĩ đều là những người đặc biệt mà tạo hóa ban tặng cho cuộc đời. Có thể nói đó là sự “tự kỷ” khủng khiếp của chính tôi.

Âm nhạc là một phần không thể thiếu trong giấc mơ tôi, tôi thích nhạc, yêu những bản ballet nhẹ nhàng, với những ngôn từ xoáy sâu vào lòng người, và hẳn là nó đã chạm được tới trái tim người yêu nhạc. Khi bắt đầu được học những nốt nhạc đầu tiên, tôi đã ao ước một ngày nào đó, mình sẽ được biểu diễn trong một khán phòng lớn, cùng hàng trăm người yêu nhạc, với tiếng đàn piano trầm bổng, da diết. Tôi đã từng mơ như thế đó. 

Theo thời gian, mọi thứ dần tan biến. Ước mơ mãi bị chôn sâu nhưng tôi chưa bao giờ hết đam mê. Cả cuộc đời này, tôi không thể biến ước mơ âm nhạc thành sự thật thì tôi cũng phải cảm ơn cuộc đời đã cho tôi đủ giác quan để cảm nhận từng âm thanh trong âm nhạc, từng hơi thở của cuộc sống.

Giờ đây cánh diều tuổi thơ của tôi đã không còn mà thay vào đó là những con thuyền chở đầy hoài bão và ước muốn. Ký ức của tôi hay của bạn đều đẹp cho dù nó có nhiều gian nan khổ ải. Nếu như ta sống với một tuổi thơ bình yên không dữ dội thì đó là may mắn và hạnh phúc, còn nếu như tuổi thơ cơ cực vất vả thì đó lại là động lực để chúng ta cố gắng và phấn đấu. Ít ai trưởng thành trong nhung lụa.