Trang chủ Đời sống Ca sỹ Lô Thủy xuống tóc xuất gia gieo duyên trên Đất...

Ca sỹ Lô Thủy xuống tóc xuất gia gieo duyên trên Đất Phật và viết tâm thư gửi người Cha quá cố

3955

Ca sỹ Lô Thủy sinh năm 1980, tại Hà Nội. Lô Thủy có năng khiếu văn nghệ từ nhỏ, dù cha mẹ không làm nghệ thuật. Lô Thủy đã có 12 năm theo học khoa thanh nhạc tại Trường Cao đẳng Nghệ Thuật Quân đội và Học viện âm nhạc quốc gia Việt Nam. Cô có một nền tảng thanh nhạc vững chắc, có thể hát nhiều thể loại, nhưng sở trường của chị là nhạc Trịnh. Cô cũng đã từng là giảng viên khoa thanh nhạc của Trường Đại học nghệ thuật quân đội. Đặc biệt hơn nữa, cô còn là một Phật tử rất hướng Phật.

Trong chuyến hành hương về Đất Phật ( Ấn Độ) vừa qua, ca sỹ Lô Thủy đã quyết định xuống tóc xuất gia gieo duyên ngay trên Đất Phật tại đỉnh núi Linh Thứu và cô đã viết tâm thư với lời văn mộc mạc, đầy cảm xúc để gửi cho người cha yêu quý đã quá cố của mình.

Sau đây là bức tâm thư ca sỹ Lô Thủy gửi cho người cha đã quá cố:

Con Kể Bố Nghe
Câu chuyện: Hành Hương Xứ Ấn.
Người dẫn đường: Vị Như Lai “ Thiền Sư Thích Nhất Hạnh “.
Tác giả: Đường Xưa Mây Trắng

Bố thương nhớ!

Con hạnh phúc lắm khi được tham gia trong chuyến hành hương này. Tăng đoàn con đi gồm 94 người. Quý thầy, quý sư cô lớn và các cô chú , anh chị trong tăng thân ở Sài gòn, Hà Nội, Huế, Đà Nẵng và cả bên Úc nữa. Con và tăng đoàn được hành hương, đi theo bước chân Bụt đã từng đi… bố ạ!

Câu chuyện về chuyến hành hương, con không biết bắt đầu kể từ đâu. Nhưng con sẽ nói sơ lược qua về những nơi con và tăng đoàn đã đến. Cái đến ở đây không đơn thuần là để chiêm bái và thăm quan hay chụp ảnh là mình đã có mặt. Mà cái đến ở đây của người đã tu thiền…
Con đã nhận diện, đường xưa còn đó, những đám mây trắng vẫn còn, mình bước 1 bước trên con đường này, với tâm trạng an hoà và tỉnh thức, thì con đường xưa và những đám mây trắng cũ sẽ màu nhiệm biến thành con đường hôm nay và những đám mây trắng trong hiện tại…
Con thở và cười…

Con và tăng đoàn đã được đến thăm rất nhiều Thánh Tích, và 4 Thánh Tích con kể sau đây chính là: Tứ Động Tâm ( Trích lời tóm tắt lại trong cuốn Hành Hương Xứ Ấn- Đường Xưa Mây Trắng ).

Ca sỹ Lô Thủy chụp hình lưu niệm cùng đoàn hành hương tại đỉnh núi Linh Thứu sau khi xuống tóc xuất gia gieo duyên

1 : Lumbini

Khi đến Lumbini, mảnh đất đã chứng kiến giây phút Thánh Mẫu Maya hạ sinh thái tử Sidhatta, chúng ta đi những bước chân cẩn trọng để cảm tạ đất mẹ, ngồi dưới những tán cây xanh để lắng nghe thiên nhiên và hát mừng vui giây phút thiêng liêng. Chiêm ngưỡng trụ đá của vua Asoka để niệm ân một đức vua vĩ đại. Và thực hiện nghi thức tắm Bụt sơ sinh, để khai sinh và tưới tẩm vị Bụt chính trong tâm mình, cung kính đón chào 1 bậc giác ngộ biểu hiện…

Nếu Bụt là bậc tỉnh thức toàn vẹn, thì mỗi khi ta tỉnh thức, ta làm cho ta trở nên tỉnh thức … dù bằng hơi thở, hay bằng bước chân, một tách trà bốc khói thơm, một nén hương trầm, một bông hoa ngọn lá bên đường, một phiến đá vô tri, một đám mây lưng trời… đều có thể là điều kiện để cho vị Bụt lòng ta xuất hiện, có nghĩa là chúng đều là đất mẹ, đều là Thánh Mẫu Maya, đều đáng được cúi đầu đảnh lễ niệm ân , đều đáng được đặt lên hàng trân trọng bậc nhất.

2 : Kushinagar

Sau khi đón nhận tin nhập diệt của người học trò ưu tú bậc nhất là thầy Sariputra, Bụt đã nói Kinh ” Hải đảo tự thân”. Rồi sau đó bắt đầu hành trình hướng về quê hương Capilavathu, nhưng lúc đến Kushinagar thì Bụt thấy không cần phải đi tiếp nữa. Người đã dừng lại và quyết định kết thúc một giai đoạn biểu hiện , một phần biểu hiện . Nơi đây, thuở ấy chỉ là một thị trấn nhỏ bé và nghèo nàn. Nhưng với tầm nhìn xuyên suốt vượt không gian, thời gian, Bụt ý thức nó đã từng là một thành phố tráng lệ hay đổ nát hoang tàn, chỉ là một biểu hiện của giai đoạn thời gian , mà thời gian thì tương đối. Cái hiện tại của nơi này là cái quá khứ của nơi kia.

Ánh nắng ở trái đất là năng lượng quá khứ của mặt trời. Cảnh tượng mặt trời lặn huy hoàng kia mà ta chiêm ngưỡng là quá khứ của không gian hệ mặt trời bao la. Vì để vượt qua không gian xa xôi kia , để ánh sáng mặt trời đi từ nó đến trái đất phải mất thời gian 8 phút. Cho nên cái sinh, cái diệt chỉ biểu hiện trong 1 thời gian nhất định. Vượt ra khỏi sự giới hạn đó, chúng ta có thể nhập được với cái vô sinh bất diệt ( đoá bất diệt nở ngay giữa vườn hoa sinh diệt, nụ giác ngộ hé thành muôn thi thiết )-Đêm cầu nguyện- thơ thầy Làng Mai

Vì vậy, đến Kushinagar, hãy sử dụng bước chân hơi thở để thiết lập vững chãi sự bình an, để có thể nhập thế giới niết bàn ngay trong giây phút hiện tại, nơi mà não phiền vắng lặng, mọi ý niệm bị buông bỏ và bình an- hạnh phúc thật sự lên ngôi.

Kushinagar không phải nơi đến để khóc lóc, tiếc thương. Là nơi đến để thể nghiệm hiện pháp niết bàn. Thể nhập được hiện pháp niết bàn, là bạn có thể gặp gỡ đức giác ngộ, bậc tỉnh thức ngay trong giây phút hiện tại. Vì niết bàn chính là tự tính thanh tịnh, là bản tâm thanh tịnh mà giữa Bụt và mình ( rằng khoảng cách giữa hai ta không thể dài hơn quá một nhịp tâm đầu . “ tìm nhau. “Thơ thầy Làng Mai ).

3: Linh Thứu

Núi Linh Thứu vốn là nơi an tịnh của Bụt và các đệ tử thượng túc, đi đôi với đạo tràng tu viện Trúc Lâm. Trên ngọn núi nhỏ này, điểm cao nhất của nó có Hương Thất mà Bụt từng ở. Nơi đây cũng là nơi Bụt giảng nhiều bài Kinh căn bản và thâm sâu tột cùng của tuệ giác người. Do đó khi tư tưởng đạo Bụt đại thừa phát triển . Đại thừa đã đồng nhất biểu tượng Linh Thứu với cứu cánh Niết Bàn với mục đích tối hậu của hành giả . Nơi một ngon núi đơn sơ, hãy chiêm nghiệm ( bẩy pháp bất thoái ) mà Bụt đã dạy để xây dựng và bảo vệ tăng đoàn , sau khi Bụt dạy 7 tiêu chí giữ vững nền độc lập vững mạnh của quốc gia cho một chính trị gia đến tham vấn chuyện nên hay không nên trừng phạt một nước khác. Là người xuất sĩ, ta có thể làm gì , là người cư sĩ ta có thể làm gì để xây dựng và bảo vệ tăng đoàn của Bụt, vì lợi ích cho xã hội và cho muôn loài. Ta học được gì, tu tập như thế nào để có thể ngồi yên như núi . Khi trong hoàng cung thì A-xà-thế bức tử vua cha. Trong giáo đoàn thì Đề Bà Đạt Đa cố ý chia tách tăng đoàn. Với nhân cách vĩ đại , người đã hàn gắn mọi đổ vỡ , xoá nhoà bao rạn nứt, cũng như bao dung hết , giáo hoá tuyệt diệu cho vua A Xà Thế phục thiện một cách ngoạn mục.

Ngọn núi tuy bé nhỏ , nhưng đã chở che, nuôi dưỡng một bậc thầy vĩ đại của nhân loại. Đã chứng kiến bao tuệ giác siêu tuyệt xuất chiêu đối cơ cuộc đời. Ta hãy về với chính mình, lắng thật sâu tâm ý để thể nhập với dòng tuệ mạng vô tận của Bụt, để thực sự sống sâu sắc từng giây phút với đất trời , con người hiện diện, cảnh tượng thiên nhiên màu nhiệm , như cảnh mặt trời lặn, cảnh trăng lên… hãy bước những bước chân của người tự do, để đi qua từng bậc cấp, mà nơi đó bao nhiêu lần Bụt đã đi qua, các thánh tăng đã đi qua, các đệ tử của Bụt đã về tới bên Bụt… Pháp của Bụt là để thức tỉnh chúng ta, thấy được sự nhiệm màu của vạn pháp, của tự nhiên, của pháp thân vô sinh bất diệt.

4: Bồ Đề Đạo Tràng

Sau nhiều năm tháng tham cầu học đạo, trải nghiệm hết các trình độ thiền quán với các vị thầy lớn của thời đại. Trải nghiệm luôn lối tu khổ hạnh, mà không thoả mãn được trí đạo. Người đã dừng lại nơi cội cây Bồ Đề này để thiền quán liên tục 49 ngày cho đến khi công thành quả mãn. Là mảnh đất chứng kiến sự thành công vượt bậc của một đạo sư trẻ tuổi, sự đặc biệt đó đã làm cho mặt đất rung động. Ngày nay, ngọn tháp xưa đã tạo cho hậu thế một cảm xúc đặc biệt về nơi này, song song với cây Bồ Đề tái sinh, trải qua bao thăng trầm lịch sử. Chính từ đây, dòng chánh đạo đã lưu xuất đi khắp khu vực sông Hằng, rồi lan toả khắp năm châu bốn biển, đem an bình hạnh phúc đến bất cứ đâu mà đạo lý ấy có mặt. Bất cứ ai ứng dụng được đạo lý ấy có mặt.

Nếu để tiếp xúc với tuệ giác của Bụt một cách trọn vẹn thì hãy tiếp xúc với các dòng tuệ giác qua các bộ phái Phật giáo trong thời kỳ ( trăm hoa đua nở ). Sau Bụt niết bàn 200 năm. Chính tư tưởng và tuệ giác trong các bộ phái ấy là những con đường đưa về Núi Thứu. Thì bây giờ đến với Bồ Đề đạo tràng, chúng ta có thể tiếp xúc với sự phong phú và đa dạng của các truyền thống Phật giáo. Nếu chúng ta coi thời kỳ Phật giáo bộ phái là một thời kỳ bị chia rẽ, thì khi đến Bồ Đề Đạo Tràng ngày nay ta sẽ dễ dàng cho những hình thức chiêm bái và hành trì đang diễn ra ở đó là một sự phức tạp của sự biến chất Phật giáo.

Nhưng nếu nhìn thời kỳ Phật giáo bộ phái là thời kỳ trăm hoa đua nở thì ta rất hạnh phúc khi được chứng kiến sự phong phú của các hình thái Phật giáo khi nó đi đến phụng sự con người ở các địa phương khác nhau. Với những phong tục tập quán khác nhau.

Mục đích của đạo Bụt là phụng sự con người thì không có lý do gì lại chống đối văn hoá bản địa khi nó đến. Nhìn được cái nhìn như thế , ta dễ dàng tôn trọng tất cả các hình thức chiêm bái đang diễn ra quanh thánh tích, tỏ lộ được niềm kính ngưỡng với mọi hành trì của các hành giả ở đó. Vì ở đó ai cũng hướng về đức Bổn Sư bằng chính vốn liếng văn hoá và tâm linh của chính họ, mà ko phải của mình.

Điều đó cũng có nghĩa là họ sẽ thực hiện giác ngộ giải thoát trên chính hành nghiệp của họ , trên chính vấn đề của họ, mà ko phải của ai khác. Giải thoát, giác ngộ khi đạt tới thì như tuồng giống nhau, trình độ ngang bằng, những hành trì đến đó không ai giống ai, gương mặt mỗi người ko ai giống ai. Như những bức tượng Bụt được nghệ nhân hay thợ thuyền tạo ra đều có sẵn đế tượng. Vậy mà ai thỉnh về cũng phải có thêm cái đế của chính mình. Cách tôn trí của chính mình. Vì đó là tuệ giác chính mình đạt tới. Chánh kiến chính mình thấu đạt, giải thoát với chính vấn đề của bản thân mà ko phải của ai khác hay cái khác.

Ca sỹ Lô Thủy trước khi xuống tóc xuất gia gieo duyên

Bố thương nhớ! Trong chuyến đi lần này , con gái bố có cảm xúc đặc biệt khi hành hương lên núi Linh Thứu đó ạ! Vào buổi chiều tà, con đã được ngắm bầu trời rộng lớn, đúng nơi tích xưa Đức Phật đã ngồi. Khi mặt trời khuất dần, hoàng hôn lắng xuống, áng mây biểu hiện dần dần, sắc xanh chuyển sang sắc hồng, vàng, và nhạt dần… Cuối cùng hoá hiện là màu nâu sẫm . Lúc đó loé lên 2 hình ( ngôi sao và mặt trăng ) đang nhìn nhau, đối nhau, không xa, mà không gần… trong nền màu nâu sẫm. Ôi sao! Trong tâm thức của con thấy rõ và chiêm nghiêm thật chứng! Đúng rồi! Đúng thật rồi!

Đỉnh cao nhất của sự sống tâm linh ngàn đời ngàn kiếp là đây. Bởi vì càng lên cao thì mọi thứ sẽ trầm mặc lắng xuống dần. Không cần phải nói thêm gì! Mà đỉnh cao sẽ là sự biểu hiện ngay trước mắt đí thôi! Tại nơi đây! Trên đỉnh núi thiêng này. Lúc đó, con thấy con như một hạt bụi nhỏ li ti trong chốn thiên hà rộng lớn bao la… rồi bỗng dưng con tự mỉm cười với quá khứ mình đã đi qua…

Buổi chiều trên núi hôm đó , con đã có nhân duyên khi được ngồi cùng với các vị thầy lớn và tăng đoàn của họ đến từ đất nước Thái Lan. Các vị đã tụng Kinh PaLi ( Kinh nguyên thuỷ – gốc của Bụt ).
Giọng kinh của các vị hùng tráng, vang vọng núi rừng, như thể nhập chúng tăng thân quay về cái thời đức Phật còn đang tại thế.
Con có cảm giác, con cũng như hàng ngàn thánh chúng, đệ tự của Phật, được ngồi nghe Pháp ở dưới chân Phật, mà không phải trong băng đĩa, hình ảnh, hay trong tưởng tượng của con và nhiều người đã từng nghĩ trước kia… mà đây là giây phút hiện tại hiển bầy.

Ca sỹ Lô Thủy sau khi xuống tóc xuất gia gieo duyên

Và tiếp sau đó, là quý thầy, quý sư cô cùng toàn thể đại chúng ( Làng Mai ) cùng nhau ca bài : Tìm nhau- thơ : Sư Ông Nhất Hạnh.
Khi tăng đòan ca tới đoạn :

” Con đã đi tìm Thế Tôn
Trong tận cùng hoang dã
Ngoài mênh mông biển lạ
Trên tuyệt mù cao sơn
Con đã từng nằm chết quạnh hiu
Trên cánh sa mạc già
Con đã từng cố giấu lại vào tim
Những dòng lệ đá
Con đã từng mơ uống những giọt sương
Lấp lánh hành tinh xa
Con đã từng ghi dấu chân
Trên non bồng diễm ảo
Con đã từng cất tiếng kêu gào
Dưới ngục A Tỳ mòn mỏi hư hao
Bởi vì con đói lạnh
Bởi vì con khát khao
Bởi vì con muốn tìm được cho ra
Bóng hình ai muôn đời tuyệt hảo…”

Bố ạ! Con đã không kìm nổi nước mắt nữa, trái tim con rung động, nước mắt cứ rơi đầm đìa, con càng cố nén giữ thì lại càng dâng trào niềm xúc động trong tim. Nhưng con chỉ biết rằng, những giọt nước mắt đó là giọt nước mắt hạnh phúc nhất từ trước tới giờ… hình như con lại được sinh ra thêm một lần nữa! Lần này là không phải riêng con đâu bố nhé!

Buổi sáng hôm sau! Cũng trên ngọn núi này, quý thầy, quý sư cô đã làm lễ thọ giới cho những ai hành trì theo pháp môn Làng Mai.
Và điều đặc biệt hơn nữa, quý thầy , quý sư cô đã làm lễ xuống tóc gieo duyên trên chiền núi Thứu. Trong hang ngài Mục Kiền Liên – Bậc thần thông đệ nhất trong hàng thanh văn đệ tử của Đức Phật.
Con gái bố sau buổi ngắm trời, mây, trăng, sao ở trên núi , đã quán chiếu và cho ra 1 quyết định lớn!

Như lời đức Phật đã nói: ” Quan sát tóc, móng tay, răng và hình tướng nhân sinh. Thì chúng là vô thường, khổ không hiện hữu, chẳng phải tôi và anh, chúng không phải của tôi và của anh. Chúng chẳng phải bản thể của tôi và bản thể của anh. Những thứ đó đều là vô thường. Vì chúng có hiện hữu tồn tại, rồi sẽ tan biến.”

Con đã đăng ký xuống tóc và không có gì phải hối tiếc. Hành động của con đã làm cho quý thầy, cô và mọi người ngạc nhiên lắm! Một hình ảnh Lô Thuỷ với mái tóc dài óng đẹp khi hát nhạc Trịnh đã bay đi nhanh trong khoảnh khắc, cùng với đó là tiếng niệm danh hiệu Bồ Tát Quán Thế Âm liên hồi tiếp nối của một tăng đoàn lớn đang yểm trợ: ” Nam mô Đại Bi Quan Thế Âm Bồ Tát.” Ngay sau khi làm lễ xuống tóc xong, con đã nhìn thấy có bố trong con, có con trong bố hiện hữu ngay tức thì. Lúc đó, ai nhìn con cũng trầm trồ khen con đẹp trai quá, nhìn sáng quá…! Con còn nhớ bố đang tu tập dang dở cùng tăng thân ở chùa Pháp Vân.
Bố đang hạnh phúc vì biết đến pháp môn Làng Mai. Bố đã yên tâm khi nhìn thấy con gái bố đang có đường đi sáng đẹp, con gái bố được quý thầy giới thiệu lên hát thiền ca cho đại chúng cùng nghe để nuôi dưỡng thân tâm.

Ánh mắt bố nhìn con âu yếm, và con biết bố muốn được sống trong không gian an lạc đó cùng con và đại chúng. Rồi đến một ngày không xa, bố cũng rời khỏi cõi tạm, con đã cầm tay bố cho đến hơi thở cuối cùng… Và con sẽ có trách nhiệm thực hiện tiếp những thứ bố đang bỏ dở… con sẽ thở tiếp cho bố, đi cho bố, ăn cho bố, tu cho bố…

Cũng như Sư Ông đã dậy rằng: ” Nếu chúng ta muốn đi tới nấc thang thứ 4, thì phải gạt bỏ nấc thang thứ 3 đi. Nếu đứng ở nấc thang thứ 3 chúng ta vỗ ngực và cho đó là cao nhất rồi, thì sẽ không thể lên được nấc thứ 4 nữa.” Và con đã ứng dụng vào cuộc sống!

Đúng vậy! Nếu con được quá nhiều ng ngợi khen về mái tóc dài đẹp , hay hình thức đẹp! Thì con sẽ trở nên kiêu ngạo dần dần, cho mình thế này là đẹp nhất rồi, thì con sẽ bị kẹt trong hình tướng . Và sẽ không thể mở cánh cửa đón thêm cái đẹp nào nữa! Trong khi con đường của Bụt dạy rằng: ” Vẻ đẹp thật sự bắt nguồn từ nội tâm bên trong phát sinh ra hình tướng. Chứ ko phải vẻ đẹp bên ngoài bồi đắp vào trong nội tâm.” Nên con đã hoan hỷ bước lên nấc thang tiếp theo , và học hỏi , đi tìm cái đẹp trong đạo Bụt, đó là vẻ đẹp của Từ Bi – Trí Tuệ –  Hỷ Xả… Và con hạnh phúc nhất là khi con cạo đầu xong, nhìn 2 bố con mình giống nhau y hệt. Mắt con là mắt bố, mũi con là mũi bố, tai con là tai bố, và ôi chao! Cái đầu của con cũng là cái đầu của bố. Giờ bố hãy yên tâm là được tu tập cùng con rồi đấy nhé!

Trong tăng thân mọi người cũng hỏi con là : ” Giờ về đi hát thì phải làm thế nào?” Con chỉ biết trả lời rằng: ” Cứ để Bụt lo… hì…..”

Con cũng đã tham vấn với quý thầy , quý sư cô về cái hình tướng mới này. Sư cô nói: ” Trong thời điểm này , biết đến Phật Pháp, biết cạo đầu, gieo duyên tu phước cho cha mẹ, gia đình … mới là người hát lên lời Trịnh đó ! Lô thuỷ hãy nở hoa với hình tướng mà Bụt đã ban cho nhé! “. Con cảm thấy biết ơn Bụt, tổ, quý thầy, sư cô, cha mẹ đã tăng trưởng niềm tin vững chãi cho con trên bước đường con đang dần hoàn thiện…

Bố à! Còn rất nhiều chuyên cảm động lắm mà con muốn kể cho bố nghe… như:

Chúng con đã được trực tiếp hỏi người dân Ấn Độ: ” Bạn coi Đức Phật Thích Ca là như thế nào trong tim bạn?” Thì hầu hết người dân họ đều trả lời rằng: ” Chúng tôi coi Người như một vị thầy lớn trong đời.”

Bố ơi! Con cứ tưởng quê mình trong vùng dân tộc Thái là nghèo khổ lắm rồi, nhưng con đi tới những vùng quê ở Xứ Ấn thì con mới biết rằng: Quê mình quá giàu và no đủ hơn họ nhiều…

Người dân Ấn họ nghèo, nhưng họ luôn bằng lòng với số phận và giai cấp, cuộc sống đó. Họ có đi ăn xin để sống qua ngày, thì cũng là niềm vui và đồng nhóm , không đơn lẻ, họ luôn sát cánh cùng nhau như một công việc hàng ngày phải làm vậy. Tụi trẻ Ấn xinh đẹp, pha trút bụi bẩn mù mịt đen nhẻm, nhưng ánh mắt và nụ cười của chúng rất đẹp, hiền hậu và thật thà nữa…

Trong Làng Mai có Sư cô Bạch Nghiêm , đã dạy học và sống một mình ở Ấn được 2 năm rồi. Sư cô đã dạy các e học sinh biết đọc, biết viết, và cảm động hơn nữa là các em biết đọc và hát Thiền ca của Sư Ông . Ngôi trường mới đầu chỉ có 40 em, nhưng nay đã lên tới 700 em được cắp sách tới trường, con cảm động trước sứ mệnh của Sư Cô, phụng sự hết lòng và luôn an yên hạnh phúc! Trong con , sư cô Bạch Nghiêm như 1 vị Bồ Tát sống ! Sư cô thật cao cả và đẹp toàn diện.

Tăng đoàn con hành hương , di chuyển , thời gian trên ô tô là nhiều… Trời ơi! Bác lái xe phải nói là đi như bay, và bay như đi… cả xe luôn trong tình trạng nín thở bố ạ! Song con luôn thương bác lái xe, vì con biết bố trước kia đã làm nghề lái xe vất vả để nuôi gia đình mình… mà người lái xe thì mệt gấp bội lần người ngồi sau. Con thường biếu bác lái xe tiền, đồ ăn, bác ý luôn cảm ơn , trân trọng những thứ con cho, và bác ấy mừng lắm!

Con cũng nói nhỏ với bác ý rằng: Bác hãy đi từ từ… Càng ngày con càng thấy bác ý đi rất đều, ko bị phanh gấp như mấy hôm đầu nữa! Con luôn tâm niêm trong con là xin bố hãy yểm trợ cho bác lái xe đó. Vì bố ngày trước là một bác tài từ tốn, không vội vàng, đi rất chuẩn mực, và đặc biệt bố đi rất cẩn thận và độ chính xác cao. Con cảm thấy như là trong suốt chuyến đi vừa rồi, bố đã lái xe chở con và mọi người đi được an toàn , tốt đẹp đấy ạ!

Những câu chuyện kể của con cho bố nghe về chuyến hành hương chắc đến đây thôi! Giờ bố con mình lại trở về trong ( Đường Xưa Mây Trắng ) nhé!

Ca sỹ Lô Thủy viết tâm thư gửi người Cha đã quá cố của mình

Hành hương: ý niệm hành hương vốn được sinh trưởng bởi chất liệu yêu thương, an toàn, hạnh phúc bình an trong không khí ấm áp gia đình. Vòng tay của cha mẹ, suốt thời niên thiếu của mỗi một chúng ta. Vì vậy, hành hương là một cuộc hành trình của những người con cháu hướng về nơi đã cho mình bình an và hạnh phúc ấm áp, yêu thương suốt bao năm để mình đc lớn lên . Với niềm biết ơn sâu sắc đó, những người con của quê hương hướng về với tất cả sự chân thành và thiết tha . Mà còn kính phục và tin yêu công trình giác ngộ giải thoát, tỉnh thức và tự do của tiền nhân. Để nuôi dưỡng khả năng ấy, nơi chính tự thân. Hành hương tâm linh là hành trình đi về tiếp xúc với chất liệu bình an, hạnh phúc, vững chãi, thảnh thơi của tổ tiên tâm linh và nơi chính mình.

Tĩnh lặng: Với nội dung thân tâm nhất như của thiền đi, thiền ngồi, thiền ăn, thiền ca… như thế, mỗi người đều trở nên tĩnh lặng trong bất cứ không gian nào mình đến, và tâm thức mình trở nên linh động trước mọi quang cảnh, khiến cho ta có thể cảm nhận được không khí Đạo Tràng của Bụt thuở ấy, dù đã cách đây hơn 2500 năm.

Trong chuyến đi này con có cảm hứng viết lên mấy câu thơ.
Bố thử nghe xem con gái bố viết đã được chưa nhé!

” Màu trầm gió lộng thênh thang
Duyên xưa động tới chân tâm kẻ thiền
Hành hương tọa điểm núi thiêng
Trăng, sao loé sáng dung nhan mây trời
Trong lòng nổi khí khơi khơi
Gạt đi mái tóc cho đời sáng tươi.”

Con xin dừng bút tại đây!
Con của Bố!
Lô Thuỷ ( PD: Tâm Thuyên Âm )

Hà Nội ngày 10/12/2019