Mở mắt choàng dậy sau hành trình dài xuyên đêm trên xe buýt liên vận từ bến xe Yangon (Myanmar), tôi ngỡ ngàng thấy bình minh màu hồng đang bám theo bên ngoài ô kính.
Chuyến xe đang tiến vào cánh đồng cổ Bagan. Những hàng cây thốt nốt đen thẫm yên ắng trên thảm cỏ dày đặc sương đêm. Giây phút ảo ảnh huyền hoặc khi Mặt trời chiếu ánh dương đầu tiên qua màn sương mỏng trên rừng đền tháp ngàn tuổi sắp hiện ra.
Chúng tôi xuống xe, thu xếp hành lý và chạy như bay về miền đất cổ, vội vàng như thể sợ ánh mắt mình bỏ lỡ một khung hình nào đó trong số hàng ngàn khung hình trĩu màu cổ đại đang lướt qua Bagan mỗi ngày.
Không khí linh thiêng và tư thế tôn kính Phật đến mức tự nhiên – nhi nhiên, như cơm ăn nước uống của người Myanmar khiến Bagan dường như nguyên vẹn từ khởi thủy đến nay, chưa từng bị pha tạp.
Thảng hoặc trên cánh đồng khô khốc và quẩn bụi đỏ mù mịt sau dấu bánh xe ngựa của khách du lịch, có những nông dân đang trồng hoa màu và chăn bò. Những khuôn mặt hiền lành, rám nắng, ám bụi nâu và lấp lánh bột nhựa cây thanaka không làm đau một con kiến đúng nghĩa.
Gần như toàn bộ dân Myanmar theo đạo Phật và họ hạn chế sát sinh, sống thanh bần và an tại.
Đành rằng Myanmar đang là một trong số các quốc gia kém phát triển, nghèo nhất thế giới, nhưng có thể chính họ đang là những người giàu có nhất thế giới, vì họ sở hữu đức tin – thứ đắt đỏ nhất trong thế giới chúng ta.
Trũng sâu sau nhiều thế kỷ mờ mịt thông tin, đóng cửa với thế giới do những bất ổn nội bộ, Myammar mới đang chỉ ở mức dè dặt tiếp nhận khách lạ. Thậm chí, vì sợ mất thiện cảm với du khách, gần đây họ mới ban hành lệnh cấm du khách trèo lên các ngọn tháp để ngắm nhìn bình minh lên và hoàng hôn xuống. Đáng lẽ ra, việc leo lên cao phải tuyệt đối không được phép khi các ngọn tháp ngàn năm tuổi đều có thờ Phật ở bên trong và tượng Phật nhỏ thì ngự trong các khán thờ âm tường xung quanh.
Trên đất nước Myanmar, bước vào bất cứ ngôi đền chùa tháp nào, bạn cũng phải bỏ giày dép, cởi cả tất để bên ngoài, chỉ được phép đi chân trần. Một người dân bất kỳ nào cũng sẵn sàng ngăn cản nếu bạn có ý định vào các cơ sở thờ tự của họ mà không mặc kín đáo che cơ thể của mình. Các đền tháp ở đây là nơi thực hành tôn giáo, không phải là phế tích. Bagan đang thở mỗi ngày bằng cơ thể ngàn năm tuổi của mình. Người Myanmar giữ phép tắc của họ dù khách du lịch đã trả một khoản phí không nhỏ để được phép tham quan.
Những bức tượng có thể đong đếm được sự linh thiêng khi các lá vàng được dát lên nhiều tới mức không còn hình dạng ban đầu. Từ xa trên các con đường ngập tràn màu bụi đỏ và ánh tà dương, những tháp vàng lóa mắt như hào quang nhiệm màu, lẫn lộn trong giây phút không rõ chỉ là khúc xạ ánh sáng hay ta may mắn bắt gặp ánh từ quang.
Trong các khu đền tháp, chim chóc, dơi chuột làm tổ trên các pho đại tượng Phật, chó và mèo hoang vô cùng nhiều. Bóng dáng đâu đó của một miền đất cộng sinh muôn loài mà các tín đồ Phật giáo từng mong mỏi hiện hữu ở nơi này. Dù chỉ thoáng qua thôi cũng đủ làm du khách sững sờ, nhớ mãi một hành trình lưu vết đến khó quên trên miền đất Phật.