Có thể vì cuộc sống quay cuồng trong cơm ăn, áo mặc, danh vọng, tiền tài và những gì xẩy ra trước mắt… làm cho chúng ta quên dần những hình ảnh ấn tượng năm xưa, dù đôi lần trong cuộc đời, khi nghĩ đến, nhớ đến, trong tâm vẫn tuôn tràn những dáng đẹp của kỷ niệm.
Nhưng đối với mẹ, dù con đã lớn khôn, dù con đã thành danh, có gia đình, con cái… nhưng suốt đời của mẹ, dưới ánh mắt, trong trái tim của mẹ, con vẫn còn là đứa bé của năm nào. Nước mắt mẹ bao lần tuôn chảy xuống vì con, cũng là bao nhiêu lần nước mắt đó ẩn chứa và biến thành trái tim hồng thương yêu.
Ngày xưa, lúc con đi
Nhìn mắt mẹ đỏ hoe
Con biết rằng mẹ khóc
quặn thắt bước chân con
từng hạt nước mắt mẹ
đã nhỏ xuống cuộc đời
nước mắt hoá trái tim
ghi khắc bầu trời thương
mẹ ơi, con nhớ mẹ
nhớ từng lời yêu thương
nhớ ngày mẹ xoa đầu
mẹ yêu con nhiều lắm
từng lời thương trời biển
con chép thành bài thơ
mỗi khi đời sương gió
con đọc để vững lòng
trăm năm, ngàn sau nữa
dù đời có đổi thay
dù tâm người không còn
vẫn còn trái tim mẹ….
12.07.2009
Lúc 11 giờ 10 phút trưa.