Với dáng vẻ ung dung, tự tại, cặp mắt sáng trong đầy nghị lực, ngồi trên xe lăn, Thầy vẫn bình thản, tự tại đến kính phục. Ấn tượng lần đầu tiên của chúng tôi gặp Thầy là như thế. Chúng tôi đến bên Thầy thăm hỏi, cùng dạo quanh hành lang bệnh viện Tâm Đức với Thầy. Từng bước chân an lạc, từng nhịp thở chánh niệm trong không gian tĩnh lặng, chúng tôi như được lắng nghe dòng tâm thức của chính mình đang luân chuyển!
Không gian tĩnh lặng như được xua tan bởi câu hỏi của Thầy:“Quý Thầy Cô đến bệnh viện thăm chúng tôi, có suy nghĩ gì không?”. Tất cả im lặng nhìn nhau, mặc dù trong lòng mỗi người đều có câu trả lời. Lặng đi khoảng vài giây, Thầy nhìn chúng tôi khẽ khàng nói: “Quý Thầy Cô nên nghĩ đến vô thường mà lo tu tập”. Câu nói thật đơn giản mà lại thâm trầm, sâu lắng, khiến chúng tôi không thể “dự đoán” được. Hai chữ VÔ THƯỜNG chẳng xa lạ gì, nhưng hầu như nó thường bị lãng quên.
Được biết, Thầy là người đảm trách nhiều nhiệm vụ lớn lao, vừa là Trưởng Ban Trị sự THPG Vĩnh Long, Hiệu trưởng Trường Trung cấp Phật học Vĩnh Long, vừa là Cố vấn Ban Quản trị Thiền phái Trúc Lâm, Viện chủ Thiền viện Sơn Thắng. Thầy là người của Phật giáo, của xã hội… Trong tâm trí chúng tôi, tưởng Thầy sẽ nói nhiều về công tác Phật sự, hoặc khuyến khích chúng tôi tu học thật tốt để cống hiến sức mình cho giáo hội. Ấy thế mà Thầy chỉ nói một câu ngắn gọn, nhẹ tênh, ngắn như làn gió thoảng, mà lại toát lên khí khái thiền vị thanh thoát, trầm hùng. Chức vụ này khác chẳng mảy may vướng bận trong ánh mắt Thầy. Dù đến thăm bệnh, nhưng chúng tôi như quên đi nơi đến của mình là bệnh viện, mà cứ ngỡ như đang ở nơi giảng đường lắng nghe lời khai thị về lẽ Vô Thường của cuộc sống, toát lên từ nơi Thầy một dung nghi đáng phục, một phong thái tự tại quý kính!
Chỉ vài giây phút ngắn ngủi đến thăm Thầy, ra về mỗi người mỗi ngả, rồi bất chợt chúng tôi nghe tin khấp báo Thầy viên tịch. Ngày tang lễ, huynh đệ chúng tôi lại trở về Thiền viện Sơn Thắng, phủ phục trước kim đài, lắng nghe hơi ấm tình Thầy qua những lời bộc bạch chân thành trong đêm hoài niệm của các thế hệ Tăng Ni. Không ai nói với ai lời nào, nhưng trong tâm thức chúng tôi, ai cũng rộn lên âm vang lời Thầy hôm nào trong bệnh viện. Có người cầm nó trên tay, nâng niu trong từng nhịp sống, có vị lại mang nó bên mình, song hành trên đường làm Phật sự, có vị lại để nó bên tai, rỉ rả theo từng nhịp thở, hoặc gói sâu trong tâm thức để tư duy, thiền quán!
Cuộc đời Thầy với 75 năm trụ thế, 50 năm phụng sự đạo pháp và dân tộc, công viên quả mãn, như cánh nhạn lưng trời, dáng Thầy lặng lẽ khuất dần về cõi chân như tịch diệt. Thoáng chốc lại đến tuần bách nhật, chúng tôi chỉ biết hướng vọng về Thầy, khắc ghi lời dạy Vô Thường qua một lần tiếp xúc, để nhớ đến công hạnh cao vời của một bậc Thiền sư chân tu mà kính ngưỡng noi theo!
(Tưởng niệm tuần bách nhật Cố HT. Thích Đắc Pháp – Viện chủ Thiền Viện Sơn Thắng)
Viên Giác