Ba kính thương!
Diệu Trạm chỉ cách nhà mình tầm 45km nhưng thời tiết mưa lạnh vẫn làm con nhớ nhà, nhớ về phá Tam Giang và nhớ bếp củi của mạ. Mạ thường nhen lửa vào mỗi tối trời mưa lạnh và mỗi buổi sáng sớm khoảng ba đến bốn giờ, lúc ba mạ vừa đi thả lưới trở về. Bên bếp lửa, ba mạ cùng hơ tay và đôi chân thô ráp cho ấm lên rồi mới đi ngủ. Ngoại trừ những ngày giông bão, dù cho trời mưa lạnh cách mấy ba mạ cũng gắng ra phá Tam Giang đánh bắt để có tiền nuôi ba anh em chúng con ăn học.
Bây chừ con gái của ba đã xuất gia tròn một tháng rồi. Khi con nhận được tên mới Chân Trăng Biển Tuệ, con vui lắm. Cái tên mới của con là biển, là nước, là quê hương nơi ba và con lớn lên. Mới ngày nào đó ba đã khóc và ngăn cản không cho con đi tu, cái không khí trầm lặng thiếu tiếng cười ấy con vẫn chưa quên. Con ở bên này nghe được bên kia cửa sổ cuộc nói chuyện của ba mạ và anh Minh khá căng thẳng. Ba nói: “Không cho đứa mô đi hết, một đứa đi đã đứt ruột đứt gan rồi, bây chừ mà đi nữa là tao chết cho bây coi”. Nói rồi ba bỏ vào nhà lớn, lên giường nằm im không ăn tối, cho đến sáng hôm sau ba mới dậy. Còn mạ và anh đều cứng rắn cố thuyết phục ba, dù buồn nhưng mạ đã sẵn sàng tinh thần trong một năm qua. Trước đó một năm, khi sư chú Trời Nắng Mới (em trai con) vừa mới xuất gia, con xin đi tu nhưng không được. Nhà mới sửa lại nên con cần phải đi làm để trả tiền ngân hàng. Thấy tình hình trong nhà căng thẳng nên con rất lo. Chỉ ít ngày nữa là quý thầy, quý sư cô và các anh chị trong tăng thân Tự Do – Huế về sinh hoạt quán niệm ở nhà mình và trên phá Tam Giang. Lỡ ba giận ba làm gì đó không hay thì con phải làm răng đây? Lúc đó con chỉ biết cầu nguyện và thầm gọi Sư Ông: “Sư Ông ơi! Sư Ông yểm trợ năng lượng cho con và gia đình con Sư Ông nhé!”.
Có Bụt, Tổ và Sư Ông lo rồi
Ngày nớ rồi cũng tới, tăng thân đã về nhà. Thiệt bất ngờ khi con thấy ba chào đón quý thầy, quý sư cô và các anh chị nhiệt tình. Ba còn tham dự thời khóa trọn ngày cùng tăng thân. Trong buổi pháp đàm, ba chia sẻ là ba đã chấp nhận cho con đi tu rồi. Ôi, con nghe chị kể lại mà vui quá chừng. Ba đã cảm nhận được năng lượng từ tăng thân và tình huynh đệ dành cho nhau trong một ngày qua. Ba đã yên tâm! Con thật sự biết ơn tăng thân nhiều lắm.
Những ngày con sắp vào chùa làm tập sự là khoảng thời gian hạnh phúc đối với con. Ba rủ con với bọn trẻ trong xóm chạy ghe ra phá tắm, chơi ngụp lặn coi ai lặn lâu hơn, ai bơi nhanh hơn và trồng cây chuối dưới nước nữa… Ba cũng trồng hoa mười giờ và làm chong chóng cùng bọn trẻ. Ba thật sự trở về làm một em bé mười tuổi, là bạn của con và bọn trẻ.
Buổi tối cuối cùng ở nhà, ba, mạ, dì, chị Khỏe và con cùng ngồi thiền tụng kinh gởi năng lượng bình an cho con. Sau đó ba ngồi lại dặn dò: “Đã không chịu lấy chồng rồi thì chừ gắng mờ tu răng cho có hạnh phúc, tu thì phải tu cho trọn đời…”
Vào chùa ba biết điều đầu tiên con hạnh phúc là chi không? Đó là con không còn ăn những bạn cá, bạn cua nữa. Con biết ba cũng thương các bạn cá, bạn cua lắm, nhưng vì mưu sinh, là cái nghề từ tổ tiên ông bà truyền lại cho ba và con cháu, ba đã gắn bó từ thuở niên thiếu cho đến năm hơn 60 tuổi. Ba đã kiên trì tập bỏ thuốc lá, là thứ giúp cho người ngư dân ấm lên trong những đêm khuya lạnh cóng. Trong suốt thời gian hơn năm năm mạ bệnh, ba đi làm một mình trên đầm phá, sáng sớm vào bờ, có cá ngon là ba để dành nấu cho mạ dù có những đêm ba làm được chừng bốn đến năm mươi ngàn, hay nhiều hơn nữa là chỉ một trăm ngàn đồng. Có lần con đi thả lưới với ba, con đã làm cho ba bực bội vì cái tội làm rối lưới. Ba phải dừng lại để gỡ ra rồi mới tiếp tục chống đò đi. Ba phải dùng sức nhiều mới đi lại được, rứa mà con lại giận và trách móc ba vì khi mô ba cũng la lối. Năm phút sau ba bắt chuyện vui vẻ với con nhưng con vẫn im lặng không cười. Bỗng dưng một cơn mưa đá rơi xuống, hai ba con chạy vào mui đò để núp, ngồi ngắm mưa đá rơi… và con đã cười lại với ba.
Sau ngày sư chú Trời Nắng Mới xuất gia, cả nhà đã quyết định chuyển nghề, không để ba đi đánh bắt cá nữa. Ba đã suy nghĩ một thời gian rồi chấp nhận buông cái nghề đã gắn bó với ba từ rất lâu. Mạ cũng bắt đầu ăn chay trường. Đó là một sự thay đổi lớn của nhà mình. Con thấy con rất may mắn khi được sinh ra trong ngôi nhà có đầy đủ tình thương của ba mạ, anh chị em và bạn bè.
Con biết ơn tổ tiên ông bà, ba mạ đã trao truyền cho con những hạt giống lành thiện, chân quê, biết thương người. Dù còn những hạt giống chưa dễ thương như bực bội, so sánh,… con xin chuyển hóa và tiếp nối những gì tổ tiên đang gửi gắm cho hai chị em chúng con.
Con kính tri ân Bụt, Tổ, Sư Ông và tăng thân đã cho con có cơ hội sống trong môi trường lành thiện, dạy cho con cách sống với lòng biết ơn, làm một người đẹp hơn – đẹp từ tâm.
Ba mạ, anh chị ơi, tu cùng hai chị em con cho vui nhé! À, khi mô có dịp ba nhớ hát “Vè cá” cho con nghe với nhé!
Thương ba nhiều!
Sư cô Chân Trăng Biển Tuệ/Làng Mai
Sư cô Chân Trăng Biển Tuệ xuất gia ngày 18 tháng 11 năm 2020 tại Tổ đình Từ Hiếu, trong gia đình cây Hoa Mộc. Hiện nay sư cô đang sống và tu học tại ni xá Diệu Trạm, Huế.