Trang chủ Người thời nay Gặp người Việt từng khổ luyện ở chùa tổ Thiếu Lâm

Gặp người Việt từng khổ luyện ở chùa tổ Thiếu Lâm

122

Từ hàng chục năm nay, giới võ lâm Việt Nam hâm mộ võ sư Vũ Đăng Hoài không chỉ vì ông là một "cánh chim đầu đàn" của thời phục hưng võ thuật vào những năm 1980 mà người ta còn cảm phục ý chí của ông: Khi mới 22 tuổi, chàng thanh niên Vũ Đăng Hoài đã lặn lội đường trường sang chùa Thiếu Lâm (tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc) tầm sư học võ. Ông cũng là truyền nhân của hai môn phái võ Thiếu Lâm: Thiếu Lâm Bắc Phái và Thiếu Lâm Nam Phái.

Khổ luyện bóp nát gốc tre

Võ sư Vũ Đăng Hoài sinh năm 1956 tại huyện Bình Lục, tỉnh Hà Nam. Từ nhỏ, ông đã được cha là võ sư Vũ Đăng Thường truyền dạy những tinh hoa võ thuật Thiếu Lâm tự. Ông kể: "Khi tôi mới lên 10 tuổi, để luyện tay, bố tôi ra đầu làng chặt những gốc tre đực rắn chắc nhất đem về phơi khô, tẩm dầu vào thân cây rồi đưa lên gác bếp hong cho khô hẳn. Sau đó, ông chẻ gốc tre làm đôi và bắt tôi hàng ngày phải dùng tay bóp những gốc tre ấy. Những ngày đầu chưa quen, bóp xong, tay đau đến nỗi buổi tối không cầm được bát đũa để ăn cơm. Sau này, khi đã đủ khả năng bóp nát những gốc tre ấy thì cơ, gân tay tôi đã cứng cỏi hơn rất nhiều. Ngày ấy chưa có các học cụ luyện võ như bây giờ, bố tôi phải đi tìm những gốc cây xà cừ lớn chôn xuống đất làm tượng Mộc nhân để chúng tôi luyện tập".

Trong hồi ức của ông Hoài, việc luyện Thông thiên nhãn cũng là quãng thời gian đáng nhớ. Cứ buổi sáng sớm hoặc buổi hoàng hôn, ông phải nhìn thẳng lên mặt trời. Dần dần khi đã quen, ông có thể nhìn lên mặt trời lúc giữa trưa nắng gắt.

Võ sư Hoài nhớ lại những ngày đầu luyện võ: " Có khi mùa đông đang nằm đắp chăn trong nhà, bỗng nhiên bố tôi gọi dậy bắt nhảy xuống giếng làng ngâm mình hàng giờ đồng hồ. Có lần ngâm mình dưới nước quá lâu tôi bị cảm lạnh nặng, ốm hàng tháng trời mới khỏi. Thế nhưng qua những lần tôi luyện như vậy, sức mạnh, sức đề kháng của cơ thể mới ngày càng được nâng cao".

Sang chùa Thiếu Lâm bái sư học võ

Cảm động tình nghĩa con nhà võ

Khi nhắc đến các đệ tử đã từng được ông giảng dạy, võ sư Hoài rất đau lòng vì 3 người học trò, những người mà ông đã chọn làm truyền nhân đều bị chết trong một vụ tai nạn giao thông.
Con trai của võ sư Hoài kể lại: "Khi nghe tin các học trò bị tai nạn, ông chạy thẳng đến hiện trường, ngồi thẫn thờ khóc. Suốt thời gian 6 năm, ông bị ám ảnh bởi các anh ấy. Cứ mỗi khi đến bữa cơm, ông lại lấy thêm 3 chiếc bát và 3 đôi đũa đặt trên mâm cơm, gọi các học trò về ăn cơm, sư phụ ăn gì thì gắp cho 3 đệ tử cái ấy. Ba anh ấy chính là 3 niềm tâm đắc của bố em. Trong võ thuật, để tìm được một người hợp ý, một truyền nhân còn khó hơn "mò kim đáy bể".

Năm 1975, người cha, cũng là sư phụ đầu tiên của ông bị bệnh thần kinh tọa không thể tiếp tục giảng được nữa. Võ sư Hoài quyết định sang Trung Quốc tìm đến chùa Thiếu Lâm học võ để về nối nghiệp cha. Ông đến chùa Thiếu Lâm thuộc tỉnh Quảng Đông xin bái sư học võ. Cảm động trước lòng thành của chàng trai trẻ nên vị phương trượng chùa Thiếu Lâm nhận ông làm đệ tử. Sau khi nhập môn, hơn một năm trời ông chỉ có việc gánh hai xô nước từ dưới chân núi lên chùa để lấy nước sinh hoạt và tưới cây là một cách rèn nội công. Khi đã luyện được nội công, ông mới bắt đầu được sư phụ dạy quyền cước.

Sau 6 năm 7 tháng đi xứ người luyện võ, võ sư Hoài quyết định về nước. Ông định mở lò luyện võ nhưng khi bàn luận võ công với cha mình, ông mới thấy được sự mênh mông của võ công Thiếu Lâm. Ông quyết định phải học thêm những bí kíp, tuyệt chiêu Thiếu Lâm mới. Võ sư Hoài được cha gửi đến một võ sư nổi tiếng trong giới võ lâm cũng là người bạn thân tên Nguyễn Văn Tiến (còn gọi là cụ cả Tiền) ở Hà Nội.

Cụ cả Tiền muốn ông luyện chí kiên trì, nhẫn nại nên 6 tháng trời không cho luyện võ, bắt võ sư Hoài ngồi se hương để đi bán. Khi đã rèn ý chí cho học trò, cụ cả Tiền bắt đầu truyền dạy võ công cho võ sư Hoài. Ông tập luyện trong võ đường của võ sư Tiền đến khi sư phụ qua đời vào đầu những năm 1980.

Những cuộc tỉ thí không đụng thủ

Dù khả năng võ công cao cường, thế nhưng theo những lời võ sư Hoài tâm sự, người "ngoại đạo" sẽ không ngờ ông lại là một người cực kỳ khiêm tốn: "Có khi người ta đánh mình, chưa biết người ta mạnh yếu ra sao nhưng mình đã phải bỏ chạy". Ông giải thích: "Tôi theo học võ nhà Phật nên rất tránh việc tỉ thí động chân động tay. Mình học võ, nếu đánh người không may đúng chỗ phạm thì sẽ day dứt, ôm niềm tội lỗi cả đời. Chúng tôi rèn võ để tăng cường sức khỏe, bảo vệ chân lý, chỉ những trường hợp bất khả kháng mới phải động thủ".

Võ sư Hoài cho biết, đã có rất nhiều cao thủ võ lâm muốn tỉ thí với ông để "phân tài cao thấp", tuy nhiên, thường thì sau khi uống hết một ấm trà, nói chuyện về võ thuật, những người này đều bỏ ngay ý định đó. "Tôi còn nhớ, một võ sư nổi tiếng người Cao Bằng tên Du lặn lội đường xa đến nhà tôi đòi đấu võ. Sau nửa ngày đàm đạo, võ sư này đã ra về và nói một với tôi một câu: "Tôi với anh không còn gì để tỉ thí nữa"". Hay trong một chuyến đi Lào Cai, ông gặp một môn đồ của võ thuật Vân Nam (Trung Quốc) nổi tiếng "không có đối thủ" ở Lào Cai. Cũng sau khi đàm đạo về võ công, võ sư này cũng không muốn "động thủ" với ông nữa.

Một trong những kỷ niệm đáng nhớ khác của võ sư Hoài là chuyến "Nam du". Đến TP. Hồ Chí Minh, một võ sư tên Thiệu muốn thử trình độ của võ sư Hoài nên đã đề nghị ông đánh một bài quyền. Ngay lập tức, võ sư Hoài dùng chân móc côn lên tay và đánh bài "Song đầu Triệu gia côn". Khi đánh xong võ sư Thiệu đã phải thốt lên: "Những người ẩn dật thì tôi chưa biết, nhưng những người mà tôi gặp thì chưa thấy ai đánh một bài côn hoàn hảo như anh".

Võ sư Hoài trầm tư: "Khi hai người đã học võ, chỉ cần lướt một vài quyền cước, đàm thoại mấy câu về võ thuật, họ có thể hiểu nội công, mức độ thâm hậu về võ thuật của đối thủ như thế nào và biết ngay được mình có thể thắng hay bại".

Được biết, năm 1982, võ sư Hoài thành lập chi nhánh võ Thiếu Lâm tại Cung văn Hóa hữu nghị Việt – Xô và dạy cho đến ngày nay. Đã có hàng vạn môn sinh theo ông luyện võ và đã có rất nhiều người trở thành võ sư sau đó về các địa phương mở lò dạy võ.

Điều đặc biệt, võ sư Hoài được học bởi hai sư phụ Thiếu Lâm tự nhưng thuộc hai trường phái khác nhau là Thiếu Lâm Bắc Phái (bố ông) và Thiếu Lâm Nam Phái (cụ cả Tiền). Qua thời gian hàng chục năm luyện võ, tinh hoa võ thuật của hai trường phái đã được ông lĩnh hội trọn vẹn.

Ông Hoài cho biết: "Ngày nay, tôi lấy tên chi nhánh Thiếu Lâm của chúng tôi là Thiếu Lâm Liễu Đôi vì cha tôi là theo Bắc Phái, sư phụ Tiền theo Nam Phái. Đó cũng là cách để tưởng nhớ đến hai vị sư phụ có ảnh hưởng lớn nhất trong cuộc đời tôi". Hiện nay, nhà thờ tôn sư Thiếu Lâm tự của ông đang ở giai đoạn hoàn thành. Ông và cậu con trai út đã bỏ ra 6 năm ròng trực tiếp thiết kế và thực hiện công trình này. "Tôi có thể bỏ tiền ra thuê cũng được, nhưng tôi cảm thấy tự tay làm sẽ phần nào thể hiện được sự tôn trọng đến các vị tôn sư".