Như vầy, tôi nghe,
Một thời Thế Tôn
Ngự tại Kỳ Viên tịnh xá
Của trưởng giả Cấp Cô Độc
Gần thành Xá Vệ
Khi đêm gần mãn
Có một vị trời
Dung sắc thù thắng
Hào quang chiếu diệu
Sáng tỏa Kỳ Viên
Đến nơi Phật ngự
Đảnh lễ Thế Tôn
Rồi đứng một bên
Cung kính bạch Phật
Bằng lời kệ rằng;
“Chư thiên và nhân loại
Suy nghĩ điều hạnh phúc
Hằng đêm cầu mong đợi
Một đời sống an lành
Xin Ngài vi bi mẫn
Hoan hỷ dạy chúng con
Về phúc lành cao thượng”
(Thế Tôn tùy lời hỏi
Mà giảng dạy như vầy:)
Không gần gũi kẻ ác
Thân cận bậc trí hiền
Đảnh lễ người đáng lễ
Là phúc lành cao thượng.
Đa văn nghề nghiệp giỏi
Thông suốt các luật nghi
Nói những lời chân thật
Là phúc lành cao thượng.
Hiếu thuận bậc sinh thành
Dưỡng dục vợ và con
Sở hành theo nghiệp chánh
Là phúc lành cao thượng.
Bố thí hành đúng Pháp,
Giúp ích hàng quyến thuộc
Giữ chánh mạng trong đời
Là phúc lành cao thượng
Xả ly tâm niệm ác
Chế ngự không say sưa
Không phóng dật trong Pháp
Là phúc lành cao thượng.
Đức cung kính, khiêm nhường
Tri túc và tri ân
Đúng thời nghe
Là phúc lành cao thượng.
Nhẫn nại lời nhu hòa
Yết kiến bậc sa môn
Tùy thời đàm luận Pháp
Là phúc lành cao thượng.
Tự chủ, sống phạm hạnh
Thấy được lý Thánh đế
Giác ngộ Đại Niết Bàn
Là phúc lành cao thượng.
Khi xúc chạm việc đời
Tâm không động, không sầu
Tự tại và vô nhiễm
Là phúc lành cao thượng.
Những sở hành như vậy
Không chỗ nào thối thất
Khắp nơi được an toàn
Là phúc lành cao thượng.