Trang chủ Văn học Tùy bút Trên đỉnh vô ưu

Trên đỉnh vô ưu

117

Mỗi mùa như thế, các tu sĩ Phật giáo đều nói chuyện với tín đồ mình về ý nghĩa của sự xuất hiện ngôi sao lạ trên nền trời Châu Á. Người ta nói rằng: một ngôi sao hội tụ của những ngôi sao; cũng ai đó nói rằng, trên tấm thảm nhung đa sắc, có một gam màu cá biệt, như sự cá biệt của năm màu hỗn hợp tạo nên Đạo kỳ, biểu tượng của ngũ căn, ngũ lực tự thân mà loài người năm châu không ra khỏi vòng cương tỏa.

Ở đây, màu gam đặc biệt của Bạch Tịnh thức tỏa rạng trên sắc da Hoàng kim, do nhiều đời tích tụ sự trong sáng, thanh khiết của chủng thức.

Huyền thoại bảo rằng Thái tử ra đời trên bảy bước sen, nhưng triết học bảo rằng, phàm tính ngập chìm trong  hỷ  – nộ – ái – ố – bi – ai – lạc, khi thức chuyển thành trí qua quá trình tu tập thì tập khí là lò kim cang nung đốt kim thân bất hoại cho ra những viên ngọc Xá lợi tinh tuyền.

Sự xuất hiện của bậc Đại giác là sự xuất hiện của một đại trí nơi mỗi hành giả, luôn là  tiềm năng trong mỗi tự thân, đó là giọng ca ngân dài trên sóng luân hồi qua sáu nẻo: Nhất thiết chung sinh giai hữu Phật tính.

Sự xuất hiện của bậc đại Giác hàng ngàn năm trước hay bậc Nhất thiết chủng Trí của hàng ngàn năm sau, cũng đều là một cuộc đản sinh đặc thù nhưng rất bình thường trên những đóa sen nâng gót Tịnh.

Tam tạng kinh luật chỉ là lộ trình phức tạp, vì  nghiệp thức phức tạp của sinh loại. khi chọn đúng một trong vô số lộ trình thích hợp cho cá nghiệp, thì đường đi trở nên đơn giản lạ lùng. Tuy đơn giản nhưng không giản đơn để thực hiện. Khi kiên trì miên mật vô sô lượng kiếp, nghiệp thức được hấp tẩy, trở nên đơn thuần, trong sáng và từ từ thăng hoa! Gọi là một cuộc lột xác khi hoát nhiên đại ngộ.

Chim vẫn hót, rồng vẫn phun nước, hoa vẫn nở và gót tịnh bảy bước luôn nở sen trong mỗi sinh loài.

Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn. Luôn là tuyên ngôn xác định phẩm giá cho một nhân sinh, vì con người luôn là một sinh vật cao đẳng đủ khả năng thăng hoa giữa trời và đất, thế mà, buồn thay, mỗi lần giáp mùa sen nở, những người con của đại Giác, luôn biến Đấng Toàn Tri thành một vị thần ngồi giữa phẩm vật hoa quả lắng nghe bao lời van xin cầu khẩn.

Trong đại điện vẫn âm u một cỏi hiển linh, đền thờ tâm linh tự thân cũng luôn ngập chìm trong mê tín.

Mùa Đản sinh, một biểu tượng xuất hiện Trí Tuệ của con người, biến thành một mô thức tín ngưỡng tôn giáo hơn là thời điểm đánh dấu cho cuộc thăng hoa của Trí Tuệ.

Đành rằng tiểu thương tin Phật qua hàng hóa, đành rằng doanh nghiệp biết Phật qua doanh thương, đành rằng chính trị tin Phật qua bình đẳng hóa xã hội, họa sĩ nhìn Phật qua gam màu, thơ văn thấy Phật qua nét lượn bay của bút pháp, ca sĩ hiểu Phật qua xúc cảm diễn đạt với người nghe, em bé yêu Phật qua miếng chocolate, rừng cây thể hiện lời Phật qua những chiếc lá chao nghiêng rời cành…, những hình ảnh đó đã biểu hiện nơi cảnh giới Đức Vô Lượng Thọ, Vô Lượng Quang, là âm lưu nội tại trong từng nhiễm sắc thể hiện hữu, thế mà, trong giây phút sa đọa của tâm hồn, những như nhiên đó được gom chung vào một niềm tin cuồng nhiệt, đẩy xa chiếc lá ra tận cơn sóng trùng dương.

Thay vì tôn kính, hòa nhập cùng bậc Đại giác như một sinh thể thăng hoa, lại biến Phật tính nội tại như một uy thần ban phước giáng họa, buộc ngài phải lắng nghe những van xin vô lý của xã hội.

Ngài từng can ngăn chúng ta đừng bao giờ đẩy ngài lơ lửng giữa tầng không, vì ngài vẫn là một con người, con người đi trước con người một quãng thời gian tiến hóa.

Phật là  những gì thế gian hiện hữu, có thể là sỏi đá, có thể là tiếng khóc trẻ thơ, có thể là vầng mây lãng đãng, là tiếng róc rách của suối, hơi thở của rừng… với một thực thể thanh tịnh, chúng ta, với tâm bất tịnh, làm méo mó hình ảnh thanh khiết theo tầm nhận thức méo mó của chính ta.

Mùa Đản sinh không chỉ là dịp tôn kính Thần tượng, gợi nhớ công hạnh của một giáo chủ, tiến hành lễ nghi của một tôn giáo; Người con Phật xem rằm tháng tư là một dấu mốc đáo lệ của 365 ngày để tự kiểm những tiến bộ trên đường tu tập và hoằng hóa lợi tha.

Một mùa trăng tròn của nội tâm và linh thức để được can đảm đối diện với đấng Điều Ngự sư mà ca lên rằng: Năng lễ sở lễ tính không tịch, cảm ứng đạo giao nan tư nghì.

Và Đấng Thế Tôn, Thiên Nhân chi đạo sư đó luôn là  biểu tượng của tính toàn giác nơi mỗi sinh loại.

Ngày ra đời của Ngài là ngày mà mỗi chúng ta sẽ đoạn tuyệt với trầm luân hoặc hiện tại, hoặc tương lai từ nội thể để bước đi toàn giác của chúng ta luôn nở sen nâng gót Tịnh.